Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 51.2
Cập nhật lúc: 2024-05-15 13:38:35
Lượt xem: 24
Nhìn cảnh này, hai anh em Phong Đao và Phong Thương đều thật sự kính nể.
Cho dù đang ở trong hoàn cảnh gian nan như thế, các nhà khoa học này đều có thể sử dụng những vật liệu đơn sơ để chiếu sáng, tạo nhiệt, nếu để những nhân vật này đến những hành tinh phát triển khác bên ngoài vũ trụ, chắc chắn thành tựu sẽ không thấp hơn là bao.
Đáng tiếc là đẳng cấp văn minh của Trái Đất chưa đủ, nếu ép buộc phát triển từ bên ngoài là dục tốc bất đạt*, chỉ sợ sẽ làm nền văn minh của bản thân Trái Đất bị hủy hoại hoàn toàn.
(Dục tốc bất đạt: muốn nhanh chóng đạt thành quả, hay nóng vội thì sẽ không thành công.)
Luật phát Tinh tế có một ít quy định, trên thực tế là đang bảo vệ các hành tinh có sự sống chưa tiến vào thời đại Tinh tế, chưa phát triển hoàn thiện nền văn minh đặc biệt của riêng mình.
Nếu để cho bọn họ cưỡng ép kéo vào thời đại mới, như vậy đâu có khác gì bị thực dân xâm lăng?
Phong Đao không nhịn nghĩ miên man, sau đó lắc lắc đầu, phủi suy nghĩ trong đầu đi, nhanh chân đi đến bên cạnh nhóm Vệ Hàm Minh.
"Liên lạc thế nào rồi?"
Trên mặt nhóm Vệ Hàn Minh và Bạch Việt lúc này đều hiện lên nét vui mừng: "Rất thuận lợi!"
Bạch Việt trang giấy ghi chép, khuôn mặt kích động đỏ rần nhìn Phong Đao và Phong Thương, lập tức báo ra tin tức bên trong.
"Căn cứ Ngũ Nhất và căn cứ Thủ Đô nói bọn họ đã cử người đến Hải Thành từ sớm rồi, hiện tại đều đang trên đường, tính toán thời gian thì không lâu nữa sẽ đến, tin tức chúng ta phát ra lúc còn bị vây trong hội trường bọn họ đều thu được, người trên đất liền không hề quên những người sống sót trên đảo chúng ta!!!"
"Có thật không!! Quá tốt rồi!! !"
Nghe lời này, mấy nhóc đàn em xung quanh lập tức không kiềm chế được kích động ôm nhau khóc. Từ khi tận thế đến nay, bọn họ đều cảm thấy Hải Thành sắp biến thành một hòn đảo hoang biệt lập không người nhớ tới.
"Tôi còn tưởng rằng người bên ngoài đều đã quên sự tồn tại của chúng ta!"
Mặc dù mấy ngày trước trên điện thoại của mọi người đều nhận được tin nhắn của căn cứ trên đất liền, nhưng đối với những người sống sót trên Hải Thành bọn họ không có chút quan hệ nào cả.
Hiện tại sinh vật biển cũng đã xuất hiện biến dị thành tang thi, nếu không có thực lực tuyệt đối mà muốn vượt biển về căn cứ trên đất liền, đó thật sự là mơ giữa ban ngày.
Nhưng mà cũng may, bây giờ vẫn còn có người còn nhớ tới bọn họ.
Hai anh em Phong Đao và Phong Thương nghe được tin tốt này, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên, hiện tại bọn họ đang thật lòng hy vọng người Địa Cầu có thể thuận lợi vượt qua trận tai họa này.
Nhưng xem ra đến bây giờ, khoảng cách cách kết thúc kiếp nạn này còn hơi xa, bọn họ muốn về nhà cũng là một vấn đề nan giải, chỉ có thể trông chờ người nhà có thể phát hiện bọn họ bị mất liên lạc sớm chút.
Nói đến cũng kỳ quái, mạng lưới thông tin của chính người Địa Cầu bị tê liệt thì không tính, tại sao ngay cả tín hiệu của bọn họ cũng không phát đi được cơ chứ?
***
Mà lúc này, tình huống trên biển của nhóm Nhiếp Tiêu còn hung hiểm hơn trong dự đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-51-2.html.]
Lúc tàu thủy bỏ neo trên bờ biển, bởi vì yên tĩnh nên không bị tang thi cá quấy rầy. Mà hiện tại tàu đang chạy trên mặt biển, đây giống như một cái bia ngắm di động.
Máy chèo chuyển động khuấy lên động tĩnh trong nước biển, hấp dẫn đến vô số bầy tang thi cá chen chúc bơi đến, tụ thành một đám lớn tối om dưới đáy nước, lít nha lít nhít tông vào thân tàu, vang lên âm thanh loảng xoảng, lay động xóc nảy.
Bousel nhắm hai mắt cảm ứng phương hướng trên biển, sắc mặt vô cùng khó coi, trong phạm vi trăm dặm đang có càng nhiều tang thi cá dựa theo âm thanh vọt qua bên này.
"Không thể tiếp tục như vậy, nếu như thu hút đến cá voi thì cả tàu lẫn người đều xong đời!"
Nghe lời này, sắc mặt của mọi người đều sầm xuống. Trong nhất thời Ninh Phong còn hơi hối hận tại sao lại không tìm một chiếc máy bay bay qua, nhưng suy nghĩ kỹ chút thì nhớ ra trên trời còn có tang thi chim và tang thi côn trùng, cậu nhóc lập tức bỏ đi cái ý niệm này.
Hiện tại cho dù là đường thủy hay hàng không, đều không dễ đi như nhau.
Nhiếp Tiêu nhìn tang thi cá trồi đầu lên mặt biển càng lúc càng nhiều, nhường lại vị trí lái lại cho Ninh Phong, sau đó đi lên boong tàu cùng nhóm Đoạn Ôn Du.
"Ninh Phong, các cậu tiếp tục lái về phía trước, chúng tôi ra ngoài thanh lý tang thi cá."
"Ok! Lão đại!"
Vào giờ phút này, Nhiếp Tiêu, Đoạn Ôn Du cùng với Tiêu Nghiên có dị năng hệ lôi, thủy, băng hoàn toàn trở thành quân chiến đấu chủ lực, mà Khương Thù dị năng hệ kim thì chủ yếu phụ trách gia cố và sửa chữa thân tàu.
Khương Thù vịn lan can, hùng hổ hướng mắt nhìn về phía một đám lớn tang thi cá trên mặt biển. Thẳng thắn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cả đám trầm trồ, sử dụng dị năng bao toàn bộ bên ngoài thân tàu thành một lớp vỏ đầy gai kim loại.
"Ông nội nó, cho tụi bây tông vào coi có đ.â.m c.h.ế.t tụi bây không, làm ông đây say sóng muốn chết, đm!!!"
Nhiếp Tiêu lúc này cũng quyết tâm, sức mạnh sấm sét bổ thẳng xuống mặt biển, lập tức đánh cháy hết một mớ tang thi cá, có một chỗ không tốt là cũng làm cả đám người Khương Thù trên tàu cả người ngứa ngứa.
Dù sao tàu thủy kim loại cũng dẫn điện.
"Nhiếp Tiêu ông hết chiêu công kích rồi hả???" Khương Thù không nhịn được mắng ầm lên.
Nhiếp Tiêu chột dạ sờ sờ mũi.
"Ngại quá."
Nhóm sĩ quan đi theo Ngô Khánh Phong nhìn hai người kia ầm ĩ như thế, tâm trạng cũng hơi thả lỏng, có mấy dị năng giả mạnh mẽ như thế ở đây, chắc sẽ không có vấn đề lớn gì.
Bạch Mân không nhịn được cũng cong môi, sau đó lặng lẽ phóng ra uy thế của tang thi vương, lập tức khiến mật độ tang thi cá giảm đi không ít.
Nhưng ngay lúc mọi người lơi lỏng cảnh giác, một cái bóng đen to lớn lặng lẽ xuất hiện phía dưới tàu thủy.
Vô thanh vô tức đến gần.
Cho đến khi nó tiến vào phạm vi cảm ứng, mặt Đoạn Ôn Du, Bousel và Bạch Mân lập tức cùng biến sắc, vô cùng khó coi.
"Tiêu rồi, không xong! ! !"