Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 3.2
Cập nhật lúc: 2024-05-01 18:21:07
Lượt xem: 90
Mùng 9 tháng giêng năm 2025.
Nghĩ tết cơ bản đều kết thúc vào mùng 8, vô số người đang trên đường rời nhà bắt đầu đến đơn vị công tác, sau thời gian đoàn tụ ngắn ngủi lại phải gồng mình phấn đấu vì sự nghiệp, vì cuộc sống tốt đẹp sau này.
Một năm mới đến, là một sự khởi đầu mới đầy nhiệt huyết.
Nhiếp Tiêu vào giờ phút này rốt cục cũng đến cực Bắc của Hoa quốc - huyện Mạc Hà. Nhiệt độ thấp đến mức làm Nhiếp Tiêu lần thứ hai vui mừng vì không mang tên nhóc kia đến.
Thở ra một hơi đầy sương mù, Nhiếp Tiêu theo dòng người đi về phía khách sạn. Thân hình cao gầy anh tuấn làm người đi đường không ngừng liếc mắt dõi theo.
Cùng lúc đó, Võ Văn Kỳ cùng Tiêu Nghiên cũng lần lượt tới, hai người gặp nhau ở trạm xe liền trực tiếp gọi cho người trong đội.
"Tôi và Văn Kỳ gặp ở trạm xe, mọi người đều đến hết chưa? " Tiêu Nghiên vừa nói vừa cởi ba lô, tai nghe trên lỗ đang lập lòe lam quang yếu ớt khó phát hiện, Võ Văn Kỳ bên cạnh nhận ba lo đeo lên vai phải.
Võ Văn Kỳ cao gần hai mét, khôi ngô cường tráng, tướng mạo cương nhị nhìn rất khó dây vào, nhưng giờ khắc này nhưng bởi vì động tác xách túi mà trở nên bất ngờ lộ ra nhu tình bên trong vẻ ngoài sắt đá.
Đứng bên cạnh Tiêu Nghiên trắng nõn, thực sự tạo thành tổ hợp hoàn mỹ - người đẹp và quái thú khiến mọi người xung quanh liên tục liếc nhìn.
"Chúng tôi vẫn đang chờ máy bay đây, mới đáp xuống đất mẹ thôi! "
Âm thanh Ninh Phong kêu rên từ trong group vang lên, tay bị Đoạn Ôn Du nắm chặt mới không bị đoàn người tách ra.
"Lần đi công tác này thật quá khó khăn, mua vé đầu xuân quá khó, nếu không có Đoàn ở đây, không chừng tới tết nguyên tiêu tôi vẫn chưa về tới được."
"Cho nên tôi nói tôi sợ cậu đi lạc, sang Hawaii tìm cậu, cậu còn không tin." Đoạn Ôn Du cong khóe môi, lôi kéo thiếu niên sức sống b.ắ.n ra bốn phía đi về phía trước, tuy rằng đông người rất ầm ĩ nhưng mọi người đều đeo tai nghe không sợ không nghe thấy.
"Ông là cha ruột tôi được chưa!"
"Ừ, con trai ngoan."
Võ Văn Kỳ cách mười vạn tám ngàn dặm nghe được câu này nhất thời không nhịn được thẹn thùng, mở miệng nói: "Tôi nghĩ chờ khi các người về đến, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Vậy coi như tôi đến Mạc Hà là đi du lịch thôi." Ninh Phong khoong biết xấu hổ nói: "Nếu mọi người không muốn thiệt thòi thì cố gắng nhanh lên, xong rồi thì cùng tôi đi trượt tuyết."
Mọi người: "..."
Tuổi còn trẻ, sao da mặt lại dày như vậy.
Tiêu Nghiên ho nhẹ một tiếng, gọi cho Nhiếp Tiêu: "Lão đại, anh đã tới chưa?"
"Đến rồi."
Nhiếp Tiêu lời ít mà ý nhiều, giơ tay đẩy cửa ra, đi vào trong quán rượu sau đó đem ba lô cởi xuống.
Nghe này thanh âm tinh tế này, mọi người đều hỏi cùng một câu: "Đến đâu rồi?"
"Trong quán rượu."
"..." Trâu bò! ! !
Xe taxi chở Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên mới vừa dừng trước cửa, tuyệt đối khâm phục nói: "Tôi tra đường đi của lão đại nhanh nhất cũng phải đến muộn hơn chúng ta một chút, thật hiếm thấy lần này máy bay không bị trì hoãn."
"Lão đại quả nhiên vẫn luoon nhanh nhất!" Ninh Phong nhẫn nhịn không được cảm thán, "Lão đại trâu bò! Uy vũ*!"
*Chỗ ngày tác giả dùng 牛批 - ngưu phê = ngưu bức => trâu bò
Và 冲鸭
Nhiếp Tiêu nghe Ninh Phong dùng từ, hơi nhíu mày, không nhịn được nói: "Không vui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-3-2.html.]
"......"
Ninh Phong sửng sốt nữa giây, lập tức tỏ ra vô tội vội vã giải thích: "Em lấy tính mạng đảm bảo, Em không có lái xe, Em rất đơn thuần nha."
(Chỗ này mình chả hiểu nó nói gì luôn ಥ‿ಥ )
"Ừ, chú ý dùng từ."
"Được rồi, sau này em sẽ lựa lời mà nói*." Ninh Phong thành thật gật đầu nhận sai.
*Chỗ này tác giả dùng "Nhất mã đương tiên" mình không biết giải thích thế nào cho hợp ngữ cảnh, bạn nào biết thì giải thích giúp mình nhé.
Nghe hai người đối thoại, nhóm ba người Đoạn Ôn Du đứng bên cạnh đã sắp không kiềm chế được mà cong lên khóe miệng.
Lão đại của bọn họ và ông cụ non này mỗi lần cùng nhau nói chuyện đều có thể cà ra tia lửa diệu kỳ, khiến cho linh hồn cả bọn thăng hoa.
Nhịn cười c.h.ế.t người.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Nhiếp Tiêu một mình vào trong phòng khách sạn, cẩn thận kiểm tra tất cả các thiết bị trong phòng bảo đảm không có vấn đề gì, lúc này mơi bước vào phòng tắm, tẩy đi một thân bụi bặm.
Cuối cùng, lấy ra điện thoại xem tình huống trong nhà.
Sau một đêm xa cách, nhóc con chắc đã thức dậy ăn cơm rồi.
Thông qua camera giám sát, đúng như dự đoán nhìn thấy một cục lông đang ngồi xổm trên thảm nhung bên cạnh cửa sổ, đối diện là màn hình máy tính đang cầm hạt lúa mạnh gặm gặm.
Nhìn dáng vẻ cả đêm không về ổ nhỏ ngủ mà canh giữ bên cạnh máy tính, ánh mắt Nhiếp Tiêu nhu hòa đi mấy phần.
Mà bé chuột đang ở nhà cũng vừa gặm lúa mạch vừa suy nghĩ, không biết sáng nay ba ba có ngủ nướng hay không.
Không biết nếu không có dũng sĩ hamster ba ba có thể đánh bại ác ma ổ chăn không, aiz, lo nát tâm mà.
Nhìn nhóc con cúi đầu thở dài, Nhiếp Tiêu liền mở màn hình điện thoại, kết nối video call với máy tính trong nhà, tiện tay cầm một cái gối dựa ở trên ghế salon tìm một vị trí thoải mái.
Màn hình máy tính sáng lên, đôi mắt bé chuột cũng đồng thời phát sáng, y như "Mãnh thử xuất chuồng*" phóng tới đối diện màn ảnh.
*Dân gian có câu "mãnh thú xổng/xuất chuồng" =)))
Mãnh chuột phóng một cái, một phát xuyên tâm!
"Chít!" Ba ba chào buổi sáng nha!
Nhiếp Tiêu cảm giác cả cõi lòng đều mềm nhũn.
"Chào buổi sáng, tiểu thối bảo."
Một đêm không gặp như cách ba thu, bé chuột đánh giá Nhiếp Tiêu từ trên xuống dưới một lần, nhìn thấy chiếc gối lớn sau lưng hắn nhất thời cho rằng hắn vẫn còn nướng trên giường, vì vậy nhân danh dũng sĩ hamster cần thực hiện nghĩa vụ, cách màn hình cọ cọ hai má Nhiếp Tiêu. (á á manh c.h.ế.t bổn bảo bảo rồi ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ )
Nhận ra nhóc con đang làm gì, nội tâm Nhiếp Tiêu đã mềm thành bùn nhão. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, hắn chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa.
Kết quả là khi Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên vừa bước vào phòng liền nghe thấy trong điện thoại Nhiếp Tiêu vang lên một tiếng kêu vui vẻ.
"Chít!"
Hôm nay dũng sĩ Ngũ Nhất lại đánh bại ác ma ổ chăn, thành công giải cứu ba ba! ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ
Võ Văn Kỳ cùng Tiêu Nghiên: "..."
A, cuồng chuột siêu cấp!