Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 22.4

Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:29:37
Lượt xem: 46

Tinh tức Cáp Nhĩ Tân đã xây dựng căn cứ đúng là tin tốt chấn động lòng người mà mấy ngày nay Hạ lão thủ trưởng nghe được.

Mạng lưới thông tin toàn quốc tê liệt, Thủ Đô cũng chưa dàn xếp ổn thỏa, mọi chuyện đều đè trên người ông, cho dù ông có lo lắng tình huống địa phương cũng không thể làm được gì.

Bây giờ có thể nhìn thấy người ở nơi khác chủ động đến liên hệ, ngay cả người bình thường trong căn cứ cũng cảm thấy phấn chấn và kích động.

Những người từ Cáp Nhĩ Tân theo Nhiếp Tiêu đến đây, rất may mắn có thể tìm được người thân trong căn cứ Thủ Đô. Cảnh tượng đoàn tụ làm cho mọi người cảm động rơi lệ, cũng gieo vào lòng mọi người một tia hy vọng.

Nhóm Nhiếp Tiêu và Hạ lão thủ trưởng trò chuyện một hồi, trao đổi thông tin lẫn nhau.

Dị năng của Hạ lão thủ trưởng cũng được mọi người biết đến.

Nhìn lại nơi này đã hình thành quy mô nhất định, mỗi người đều có chức vụ của riêng mình, trật tự rõ ràng, lúc mọi người biết nguyên do càng thêm khâm phục sự khổ cực của Hạ lão thủ trưởng.

"Kỳ thực tôi cũng rất thích dị năng 'dẫn âm' này, trước tận thế, tôi còn sợ tiếng nói của mình không truyền đạt được đến những nơi xa xôi, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần lo lắng nữa, cách rất xa mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng của tôi." Hạ lão thủ trưởng vừa cười vừa nói, mà lúc này, có quân nhân đột nhiên vào phòng.

Mặc dù đang nói chuyện với nhóm Nhiếp Tiêu, lão thủ trưởng cũng không quên dùng dị năng truyền lời, an bài các sự vụ trong căn cứ.

Thủ đô có thể có dáng vẻ như hiện tại, không phải không có đạo lý.

"Chỉ tiếc, dị năng của tôi chỉ có thể truyền đi trong một phạm vi nhất định, không thể truyền đi quá xa, nên không có cách nào an bài được nhiều chuyện hơn." Hạ lão thủ trưởng vừa thương cảm vừa tiếc nuối.

Giớ khắc này Nhiếp Tiêu cảm thấy thật lòng kính nể Hạ lão, nghe lời ông vừa nói không nhịn được mở miệng: "Thật ra ngài đã làm rất tốt rồi."

Hạ lão thủ trưởng buồn bã thở dài, cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa, ngược lại nhìn về phía mấy người Nhiếp Tiêu, cười nói: "mà cảm thán thanh, cũng không lại tiếp tục cái đề tài này, mà là ngược lại nhìn về phía Nhiếp Tiêu mấy người, mỉm cười nói: "Vậy kế tiếp, các cậu chuẩn bị ở lại căn cứ sao? Tôi hiện tại có rất nhiều chuyện cần mọi người làm đấy."

Thân phận lính đánh thuê của nhóm Nhiếp Tiêu đã bị mọi người biết đến, nhưng Hạ lão thủ trưởng không hề để ý, thời kỳ này trái lại rất cần những nhân tài có năng lực sinh tồn mạnh mẽ như bọn họ.

Tuy rằng cũng rất muốn thay Hạ lão chia sẻ một ít gánh nặng, nhưng bọn họ vẫn không thể bỏ qua không đi tìm Võ Văn Vũ và tiểu Ngũ Nhất ở phương xa, chỉ có thể lắc đầu từ chối.

"Ông Hạ, chúng cháu còn phải về phía Nam tìm người ạ! Đợi khi tìm được rồi sẽ lập tức về đây giúp ông." Ninh Phong thân thiết nói với Hạ lão thủ trưởng, sau đó không nhịn được trưng ra khuôn mặt đau khổ. "Nhưng ông có lẽ sẽ phải chờ hơi lâu nha, chúng con không có máy bay."

Hạ lão thủ trưởng nhận ra chí hướng của bọn họ không đặt ở đây, cũng không cứng rắn giữ người lại, cười nói: "Đi phía Nam cũng tốt, vừa vặn có thể giúp ông quan sát tình huống bên kia, cũng hy vọng các cháu có thể thuận lợi tìm được người quan trọng. Máy bay thì không cần lo, vì cảm ơn các cháu mang tin tốt từ Cáp Nhĩ Tân về, ông có một món quà muốn tặng cho mấy đứa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-22-4.html.]

Mọi người nghe lời nói trong lòng, trong đầu mơ hồ có một suy đoán, lúc thật sự được dẫn đến trước mấy chiếc máy bay chiến đấu, vẫn không kềm chế được ngưng cả thở.

Hưng phấn nhất chính là Ninh Phong, tất cả cảm xúc đều viết hết lên mặt, không kịp chờ đợi mà nhào tới trước chiến cơ trái sờ phải vuốt, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt. "Ông Hạ, từ đây ông chính là ông nội ruột của con!!!"

"Ha ha vậy con ở lại làm việc cho ông đi? Đồ tốt đều lấy cho con chơi." Hạ lão thủ trưởng nửa đùa nửa thật mà nói.

Quân khu Thủ Đô hiện tại không thiếu những thứ đồ này, chỉ thiếu duy nhất là người có thể lái chúng nó. Tận thế đến, khiến cho số người quân bộ khổ cực bồi dưỡng thương vong gần hết, để chúng nó đóng bụi không bằng đưa cho người cần sử dụng.

Hạ lão thủ trưởng tin tưởng nhìn nhóm Nhiếp Tiêu, mỉm cười nói: "Các cháu biết lái và tu sửa đúng không? Vậy thì láy mấy chiếc đi đi, ông hy vọng sớm ngày có thể thấy mấy đứa bay trở về."

Hai mắt Ninh Phong sáng lấp lánh nhìn mấy chiếc chiến cơ quân dụng mà ngày xưa không có khả năng nhìn thấy, giơ hai tay nói: "Con nhất định có thể bảo dưỡng chúng nó hoàn hảo để bay về!"

Đoạn Ôn Du bên cạnh không nhịn được cười xoa xoa đầu thiếu niên.

Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ giờ khắc này cũng không kềm chế được có chút nóng lòng muốn thử. Đàn ông mà, ai cũng đều có chút ham muốn được ngầu lòi giống như Iron Man.

Nhóm người Ngô Khánh Phong và La không nghĩ tới nhanh như thế đã phải chia tay, đáng tiếc bọn họ không biết lái chiến cơ, nếu không bọn họ cũng rất muốn đi phía Nam xem xem.

"Sẽ còn gặp lại mà." Võ Văn Kỳ nện xuống vai Ngô Khánh Phong, đồng hành một đường này bọn họ đã xây dựng lên tình hữu nghị bền chặt. "Các cậu ở đây cố gắn giúp đỡ Hạ lão chia sẻ chút việc, cũng là biện pháp tốt để nhanh chóng có thể liên lạc với bên Cáp Nhĩ Tân, bọn họ bên kia cũng đang rất lo lắng cho các cậu. Nếu có thể tìm cách nối lại mạng lưới thông tin liên lạc thì càng tốt."

"Được!"

Tiêu Nghiên cũng giao tiểu Mạc Diệp cho hai người, "Mạc Mạc cũng làm phiền các cậu chăm sóc."

Mang đứa nhỏ ngồi máy bay chở khách còn được, thế nhưng chiến cơ thì thật sự có chút miễn cưỡng. Hơn nữa so với đi theo bọn họ bôn ba tứ xứ, hoàn cảnh ở Thủ Đô phù hợp cho sinh hoạt của nhóc hơn.

Tiểu Mạc Diệp đối với chuyện này rất không muốn, nhưng cũng biết nặng nhẹ, chỉ có thể ôm chân Tiêu Nghiên nói: "Chị ơi, chờ lúc chị trở về d.a.o găm của em sẽ sắc bén hơn, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác!"

"Ừm!"

Tiêu Nghiên cười đáp ứng, sờ sờ đầu cậu nhóc. Võ Văn Kỳ đột nhiên cũng có chút không nỡ, cùng tham gia đùa giỡn với tiểu Mạc Diệp một hồi.

*

 

Loading...