Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 21.1

Cập nhật lúc: 2024-05-05 18:28:01
Lượt xem: 65

Chương 21: Ngũ Nhất tiếp tục tiến về phía trước

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa nhô lên, đội ngũ vừa nạp thêm thành viên tiếp tục tiến về trung tâm Sơn Thành.

Nhưng bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau liền có một con tang thi không biết từ đâu tới, vượt núi băng đèo hướng về phía trường học.

Hai hốc mắt đen kịt không nhìn thấy tròng mắt, chỉ thấy nó lần theo mùi vị, đi đến chỗ ngày hôm qua nhóm Ngũ Nhất chôn Mạnh Quang Diệu, đào t.h.i t.h.ể từ trong đất ra.

Móng tay biến thành màu xanh trắng sắc nhọn, đ.â.m thẳng vào đầu Mạnh Quang Diệu ở bên trong quấy lên, sau đó móc ra một viên dị năng hạch* trong suốt màu xám tro.

Cất viên dị năng hạch đi, tang thi này mới đứng lên cứng đờ mà bước đi về một hướng không xác định.

Tất cả những việc này, nhóm người tiểu Ngũ Nhất hoàn toàn không hề hay biết.

***

Vào lúc này, phương Bắc Hoa quốc.

Nhóm Nhiếp Tiêu rốt cuộc đã tới Cáp Nhĩ Tân, ở sân bay hội hộp cùng Đoạn Ôn Du và Ninh Phong. Xa cách lâu ngày gặp lại, đối mặt với các đồng đội bình an vô sự, trái tim mọi người đều kích động không thể dùng lời diễn tả được.

Ninh Phong nhìn ba người Nhiếp Tiêu, nước mắt tràn đê, xông lên định tặng một cái ôm kiểu gấu. Nhiếp Tiêu tay mắt lanh lẹ tránh qua một bên, nhường cho Võ Văn Kỳ ở phía sau đãi ngộ một thân nước mắt nước mũi.

"Hu hu hu lão đại các anh rốt cuộc đã tới, Hả? Tại sao là Văn Kỳ Kỳ, thôi, hu hu hu các anh tới là được rồi, Đoạn Ôn Du mỗi ngày đều bóc lột em! ! !"

Khóe mắt Võ Văn Kỳ giật giật, không nhịn được thân thiết gõ một nắm đ.ấ.m thép vào sọ Ninh Phong, trên đầu Ninh Phong lập tức nổi lên một cục u lớn hồng hồng.

Ninh Phong: QAQ không sai, vẫn là mùi vị quen thuộc này.

Tiêu Nghiên ở bên cạnh không nhịn được che miệng cười.

Đoạn Ôn Du: "..." Thằng ngốc.

Những người khác trong lòng thật ra cũng rất kích động, nhưng không để lộ ra như Ninh Phong, cách biểu đạt cũng rất tế nhị. Đoạn Ôn Du tiến lên đầu tiên ôm ba người Nhiếp Tiêu một cái.

Nhiếp Tiêu nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong không sứt mẻ miếng nào, tảng đá trong lòng mới hoàn toàn hạ xuống. Quan sát phía sau hai người gần như đã sắp dựng nên mô hình căn cứ, mỉm cười vỗ vai Đoạn Ôn Du. "Không sao là tốt rồi, khoảng thời gian này cậu phải chăm sóc Ninh Phong cũng cực khổ."

Đoạn Ôn Du cũng cười cười: "Cũng tạm."

Ninh Phong nghe lời này, nhất thời oan ức đến nước mắt lưng tròng, rú lên thề phải vạch trần bộ mặt thật của Đoạn Ôn Du, "Lão đại, ảnh mới không có chăm sóc em, ảnh mỗi ngày đều bắt nạt bóc lột em!!!"

Nhìn một màn náo loạn này, Tiêu Nghiên và Võ Văn Kỳ ở bên cạnh đều cười rộ lên, cả tiểu Mạc Diệp cũng che miệng cười trộm.

Ninh Phong lúc này mới chú ý tới đứa nhóc bên cạnh Tiêu Nghiên, đầu đầy dấu chấm hỏi gào to: "Móa nó, con của chị Nghiên và Văn Kỳ Kỳ lớn vậy rồi sao?"

Nhiếp Tiêu và Đoạn Ôn Du: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-21-1.html.]

Đoán mò mà dính ngay sự thật.

Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên bị nói cho ngại đỏ cả mặt, nhanh chóng giãn ra khoảng cách, mỗi người một hướng ai cũng không dám nhìn ai. Tiểu Mạc Diệp nhìn hai người lớn này, ngơ ngác.

Nhìn tình cảnh này, Nhiếp Tiêu Đoạn Ôn Du Ninh Phong ba người đều không hẹn mà cùng bày ra một vẻ mặt

[ mặt không hề cảm xúc. jpg].

Haiz, lo phát sầu.

Mà lúc này, nhóm người La Vân Hải cùng đồng hành với nhóm Nhiếp Tiêu cũng thuận lợi hội hợp với nhánh quân của Ngô Khánh Phong.

Thiếu tướng Ngô Khánh Phong biết được tình huống biên phòng, khóe mắt đỏ lên, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một động tác đơn giản, nặng nề vỗ lên bả vai La Vân Hải. "Các cậu còn sống là tốt rồi!"

La Vân Hải lau nước mắt, lập tức chào một cái theo nghi thức quân đội.

Trò chuyện ngắn ngủi, Ngô Khánh Phong cũng biết ba người Nhiếp Tiêu năng lực rất mạnh, ngẩng đầu nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong vẻ mặt thoải mái, chỉ cảm thấy duyên phận là thứ rất khó tả. Lúc này chủ động đi tới cùng bọn họ chào hỏi một phen.

Đến cuối cùng, đề tài không thể tránh khỏi liên quan đến hướng đi sau này của nhóm Nhiếp Tiêu. Bọn họ cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Chúng tôi chuẩn bị đi Phong Thành, sau đó đến Vân Thành."

Ngô Khánh Phong nghe khoảng cách trời Nam đất Bắc, vô cùng kinh ngạc. "Xa như vậy? Các cậu thật sự nhất định phải về sao?"

"Người rất quan trong của chúng tôi đang ở đó."

Nhiếp Tiêu mỉm cười nhìn Ngô Khánh Phong, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định, không hề sợ hãi, phảng phất con đường phía trước không hề có chông gai và khó khăn.

Ngô Khánh Phong quay đầu nhìn lại mấy người khác, đối mặt với từng ánh mắt kiên định, lời muốn giữ người ở lại hoàn toàn nghẹn trong cổ họng, theo bản năng sờ túi trước ngực, trong miệng đắng chát. Nếu đổi lại người quan trọng của hắn vẫn còn, hắn cảm thấy mình cũng sẽ không sợ chông gai hiểm trở phía trước.

"Nói đến chuyện này, Ngô thiếu tướng, chúng tôi muốn mượn của cậu một thứ!" Đoạn Ôn Du đánh gãy Ngô Khánh Phong đang lâm vào hồi ức, đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười nhìn đối phương. Hiện tại quân đội đã tiếp nhận sân bay, cho nên có vài thứ phải hỏi ý bọn họ một chút, lễ phép vẫn rất cần thiết."

Ngô Khánh Phong nhìn đại công thần giúp bọn họ xây dựng căn cứ, không hề có ý từ chối, sảng khoái nói: "Cậu cứ nói, chỉ cần chúng tôi có đều sẽ cho cậu mượn!"

"Kỳ thực cũng không phải thứ đồ hiếm có gì, mỗi sân bay đều có, chính là một chiếc máy bay mà thôi." Đoạn Ôn Du khiêm tốn mỉm cười, như thể đang nói về một chuyện bình thường như ăn cơm bữa.

Ngô Khánh Phong không nhịn được hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

"Không phải ngài cho rằng chúng tôi sẽ đi về bằng hai cẳng chứ!" Ninh Phong nhìn biểu tình của Ngô Khánh Phong, chỉ cảm thấy mình chọt trúng sự thật rồi, bĩu môi. "Xa như vậy, nếu mà đi bộ về, băng vĩnh cửu cũng tan hết rồi!"

Ngô Khánh Phong: "..."

Ngu học là lỗi của tui.

 

Loading...