Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ - Chương 11.1
Cập nhật lúc: 2024-05-01 20:13:45
Lượt xem: 83
Nhóm người Tạ Quân lái xe, cuối cùng cũng mang Ngũ Nhất vào trung tâm thành phố. Bởi vì có Ngũ Nhất "Chuyên gia khuân vác" ở đây, xe cộ hư hỏng chặn ở giữa đường đều được dạt qua một bên, một đường thông suốt.
So với bọn họ lúc trước mất gần ba ngày mới ra khỏi thành phố không biết thuận lợi hơn bao nhiêu.
Vừa tới nơi, mọi người bắt đầu làn sóng thu thập vật tư. Trong quá trình các đàn em của bé chuột ra tay, thì bé chuột thực sự - tiểu Ngũ Nhất chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Đến cuối cùng, nhóm đàn em không nhớ rõ Ngũ Nhất đã thu bao nhiêu vật tư, nhưng độ lớn của không gian mọi người lại có thể lĩnh hội.
Vì thế, Tạ Quân đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng bắt đầu lo lắng, hắn sợ sau này sẽ có các loại đại ca, ông lớn đến cướp mất Ngũ Nhất có dị năng hệ không gian.
Thân mang siêu cấp bảo bối, ở trong thời đại tận thế thiếu thốn vật tư rất dễ dẫn tới người khác thèm thuồng.
Đối với việc này, tiểu Ngũ Nhất không nhịn được vỗ vỗ vai Tạ Quân, an ủi tâm hồn "cảm ơn mẹ", đôi mất trong suốt đen bóng viết đầy nghiêm túc: "Tiểu Quân Quân đừng lo lắng nha, tui là của ba ba, ai cũng cướp không được!"
"..." Tạ Quân nhìn dáng vẻ ngây thơ (không được thông minh) của cậu, con tim đau nhói. Cậu càng như vậy, chúng tui càng không yên tâm đó cậu hiểu hôn.
Tưởng tượng "người cha của năm" có thể nuôi ra một thiếu niên như vầy, chắc chắn là một vị thần.
Lưu Đại Sơn đột nhiên nhanh trí, lấy ba lô sau lưng lộn lại, nghiêm túc đề nghị. "Hay là thế này đi, chúng ta mỗi người để trong ba lô chút vật tư, khi nào hết thì đến chỗ tiểu lão đại lấy thêm. Cậu ấy cũng đeo một cái, bình thường lấy khi đồ ra có ba lô che mắt. Như vậy thần không biết quỷ không hay ngoại trừ chúng ta, sẽ không có ai phát hiện tiểu lão đại có không gian. "
Tiểu Ngũ Nhất nghe xong không khỏi trợn tròn hai mắt, miệng nhỏ phát ra âm thanh kinh ngạc.
Tạ Quân vỗ mạnh lên vai Lưu Đại Sơn, mặt mày hớn hở nói: "Anh bạn già, lâu lâu lại nghĩ ra cái ý tưởng tốt!"
Lưu Đại Sơn ngại ngùng sờ sờ gáy.
Cuối cùng, mỗi người đều quải một cái ba lô, bên trong đựng thức ăn của hai ba ngày, tiểu Ngũ Nhất cũng quải một cái. Mặc dù bên trong không đựng thứ gì, nhưng cậu vẫn lựa ra một cái đẹp nhất trong đống ba lô.
Nhìn cái ba lô hình quả dâu tây đỏ kia, khóe miệng mọi người đồng loạt co giật.
... Thôi, cậu ấy vui là được rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-hamster-giau-chay-mo/chuong-11-1.html.]
Tiểu Ngũ Nhất hí ha hí hửng mà quải túi dâu tây, tiếp tục cùng nhóm Tạ Quân đoàn ở trong thành phố càn quét. Không lâu sau đó, bọn họ liền phát hiện một vấn đề không thể xem nhẹ.
Không biết là xui xẻo hay may mắn, lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa gặp phải một người sống sót. Tạ Quân ban đầu còn lo có người phát hiện dị năng không gian của Ngũ Nhất sẽ tổn thương cậu, nhưng hiện tại ngoại trừ bọn họ ỏ đây, không còn thấy một người nào khác.
Cảm giác vui mừng vì gom được nhiều vật tư lập tức hạ xuống, mọi người nhìn thành phố chỉ toàn tang thi du đãng, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân lan khắp toàn thân.
Nếu như toàn bộ người trong thành phố đều biến thành tang thi, đây so với tòa thành c.h.ế.t có khác gì nhau?
Là người lớn lên ở đây, nhóm đàn em đều đỏ hốc mắt, nước mắt dâng lên lấy tay lau thế nào cũng không ngừng được. "Lão đại, có phải sau này tôi sẽ không còn được ăn bánh hoa tươi chính tông nữa không?"
"Đừng nghĩ bậy, thành phố lớn như vậy, chúng ta mới quét có mấy nơi, sao có thể không còn người sống!"
Tạ Quân cũng không muốn tin sự thật này, đỏ mắt vỗ đầu mấy đứa đàn em nói: "Khóc lóc cái gì, sớm muộn gì cũng sẽ cho mấy đứa ăn bánh hoa tươi cho đã!"
Tiểu Ngũ Nhất nhìn mấy người Tạ Quân, tuy rằng cậu không phải chuột địa phương nhưng cũng cảm nhận được nổi buồn của họ. Mặc dù ba ba nói hamster không thể ăn bánh hoa tươi, nhưng mỗi lần ba ăn đều cho cậu một ít nhân hoa thơm thơm mềm mềm.
Cậu và ba ba mỗi lần đều ăn rất vui vẻ đa.
"Ba ba tui cũng rất thích bánh hoa tươi." Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được nhìn lại thành phố này, nếu ba không còn được ăn bánh hoa tươi, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng chắc trong lòng sẽ rất buồn.
Lưu Đại Sơn nhìn tiểu Ngũ Nhất và tất cả mọi người tâm trang đều tuột dốc, trong lòng tuy cũng không nỡ nhưng vẫn muốn hóa giải bầu không khí nặng nề. Có điều vì không giỏi ăn nói, nên phông biết nói gì cho phải.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng kêu cứu sắc nhọn truyền vào tai tất cả mọi người sắc nhọn tiếng kêu cứu đột nhiên truyền vào tất cả mọi người, làm cho tinh thần bọn họ chấn động. Thời khắc này, tiếng hét chói tai lại trở thành bản nhạc êm tai nhất trong sinh mạng.
"Tôi đã nói nhất định là còn có người sống!" Tạ Quân kích động nói, sau đó nhặt chiếc dùi cui sắt chạy về hướng phát ra tiếng kêu.
Lúc mọi người chạy đến, nhìn thấy mấy cô cậu sinh viên đang bị vài con tang thi dí vào trong ngõ cụt. Bọn họ lâm vào đường cùng đột nhiên nhìn thấy nhóm Ngũ Nhất vừa xuất hiện, ánh mắt tuyệt vọng lại lóe lên một tia hi vọng như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng.
"Cứu chúng tôi với! ! !"
Lâm Mộng Phỉ không màng hết thảy mà lớn tiếng kêu cứu, nhưng tiếng kêu lớn như vậy lại làm đám tang thi bên ngoài càng thêm náo loạn. Hai nam sinh cầm gậy bảo vệ hai bên cô trực tiếp bị tang thi đẩy ngã xuống đất.