Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:48:39
Lượt xem: 28

Thẩm Vô Cữu chắp tay hành lễ: "Gặp qua Đại điện hạ, xin thứ cho mạt tướng hành động bất tiện."

"Không sao, vết thương này của Thẩm tướng quân là vì trấn thủ biên quan, bản cung chỉ có kính phục, Thẩm tướng quân phải dưỡng thương cho tốt, sớm ngày trở lại chiến trường."

Đại hoàng tử tỏ ra như thể người muốn bức tử Thẩm Vô Cữu hôm qua không phải là hắn.

"Đại hoàng huynh, thái y đã nói vết thương của Thẩm tướng quân không thể ra chiến trường nữa, huynh đây không phải là rắc muối vào vết thương của người ta sao?"

Tam hoàng tử kêu lên.

"Tam hoàng đệ, không được vô lễ."

Nhị hoàng tử quát lớn, chắp tay với Thẩm Vô Cữu: "Tam hoàng đệ vốn dĩ nói chuyện không suy nghĩ, mong Thẩm tướng quân đừng để bụng."

"Không dám."

Thẩm Vô Cữu trả lời đúng mực.

Trong mơ, ba hoàng tử này được Cảnh Huy Đế sắp xếp trốn đi nhưng lại bị người Việt Quốc bắt về, dùng ngựa kéo lê trên đường vũ nhục.

Đại hoàng tử cầu xin như chó, ngược lại Nhị hoàng tử không chịu nhục rút kiếm tự vẫn, Tam hoàng tử vốn dựa dẫm vào Nhị hoàng tử, thấy Nhị hoàng tử c.h.ế.t cũng lăn ra dưới vó ngựa bị giẫm chết.

Không biết kiếp này, ba hoàng tử này sẽ có kết cục như thế nào?

Sở Du Ninh nghe lời họ nói, mắt đảo một vòng.

Nói như vậy, tất cả mọi người đều biết vết thương của Thẩm Vô Cữu không thể ra chiến trường? Dường như bọn họ còn rất vui vì điều đó?

Nàng nhìn Thẩm Vô Cữu sắc mặt tự nhiên, thấy mấy người kia nói toàn là lời vô nghĩa, không kiên nhẫn lên tiếng: "Các ngươi có chuyện gì không? Không có chuyện thì tránh đường đi, đừng làm lỡ thời gian ta về nhà ăn cơm."

Mấy vị hoàng tử:...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-98.html.]

Bọn họ còn không quan trọng bằng bữa cơm của nàng sao?

Đại hoàng tử ôn hòa lên tiếng: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là hoàng huynh thấy lần này ngươi quá lỗ mãng, may mà phụ hoàng chỉ phạt ngươi cấm túc. Lần sau nhớ phải suy nghĩ kỹ, có chuyện gì không giải quyết được thì đến tìm hoàng huynh bàn bạc, hoàng huynh sẽ giúp ngươi."

Nếu không có ký ức của nguyên chủ, Sở Du Ninh còn thật sự tin.

Nàng hỏi: "Huynh thật sự sẽ giúp ta sao?"

Đại hoàng tử thấy nàng không cau có như thường lệ, cười gật đầu: "Tất nhiên, chuyện của Du Ninh chính là chuyện của hoàng huynh."

"Được, vậy huynh giúp ta đánh vương gia Việt Quốc kia, hắn dám trêu chọc ta."

Đại hoàng tử:... Hắn muốn quay về lúc nãy, nói với bản thân đừng mở miệng.

Nhị hoàng tử thấy Đại hoàng tử ra nông nỗi này, thông minh dừng miệng lại.

"Ha ha, đại hoàng huynh, Du Ninh đã mở miệng nhờ huynh giúp, huynh là ca ca không thể từ chối được." Tam hoàng tử hả hê.

Thẩm Vô Cữu trước đó chỉ nghe Bùi Diên Sơ nói công chúa đá bay vương gia Việt Quốc, còn tưởng là không ưa vương gia kiêu ngạo, hóa ra còn có chuyện trêu chọc, đúng là đáng bị đá!

Đại hoàng tử trừng mắt nhìn Tam hoàng tử, cười gượng: "Chuyện này để ta về bẩm báo phụ hoàng, nhờ phụ hoàng làm chủ cho ngươi."

Sở Du Ninh bĩu môi: "Quả nhiên là dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình."

Lời vừa nói ra đã bị vả mặt, sắc mặt Đại hoàng tử không tốt.

Sở Du Ninh không muốn nói nhảm với bọn họ nữa, vẫy tay: "Ta về nhà ăn cơm đây, các người đừng đi theo, đi theo cũng không có phần đâu."

Thật là một cái cớ đuổi người độc đáo, mấy hoàng tử hiếm khi ăn ý, hối hận vì đã đến đây.

Thẩm Vô Cữu chắp tay với mấy hoàng tử, cười bảo người khiêng hắn lên xe ngựa.

Loading...