Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 475
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:23:36
Lượt xem: 7
"Đây quả thực là một món quà lớn, trẫm lại có thêm một viên mãnh tướng." Cảnh Huy Đế cảm thán chân thành, Thẩm Nhị không chết, ông ta cũng bớt áy náy với Thẩm gia.
Năm đó nếu không phải thái hậu sợ bóng sợ gió, thấy ai cũng nghi ngờ thì Thẩm Nhị Thẩm Tam có lẽ sẽ không xảy ra chuyện.
"Thẩm Vô Cữu, đợi về doanh trại, trẫm sẽ cho thái y xem cho nhị ca của ngươi." Cảnh Huy Đế nói.
"Đa tạ bệ hạ." Thẩm Vô Cữu cúi người nhận ơn.
"Phụ hoàng, ta nói món quà lớn không phải là Thẩm nhị ca đâu."
Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Dạng một tiếng "Đứng im", lấy một miếng thịt khô trong hà bao nhét vào miệng hắn: "Đi chơi với A Quy đi."
Thẩm Vô Dạng dùng lưỡi cuộn miếng thịt khô vào miệng, nhìn về phía A Quy... thanh kiếm gỗ trên tay.
A Quy nhận ra không ổn, cầm kiếm chạy đi, cha lại muốn cướp kiếm của nó rồi.
Thẩm Vô Cữu:...
Nếu một ngày nào đó nhị ca khôi phục trí nhớ, nhớ lại những việc làm trong những ngày này, liệu hắn có cảm thấy xấu hổ không, hắn có nên để công chúa cưỡng chế truyền đạt cho nhị ca những hành vi cử chỉ nên có sau khi trưởng thành không?
"Còn có lễ vật nào bất ngờ hơn Thẩm Nhị nữa?" Cảnh Huy Đế ngoài ý muốn, trong lòng lại có thêm sự mong đợi.
Sở Du Ninh chớp chớp mắt: "Nên gọi là bất ngờ chứ nhỉ?"
Không thể là kinh sợ được, một cô nương yêu kiều như vậy, đến cả nàng nhìn cũng muốn véo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-475.html.]
Tính theo thời gian diệt vong của kiếp trước thì lúc này bọn họ cũng nên quen biết hay yêu nhau rồi, hoặc nói là đã có quen biết.
Trên đường đi sợ dọa cô nương người ta chạy mất, bọn họ thậm chí còn không nhắc đến Cảnh Huy Đế.
Cảnh Huy Đế có một dự cảm không lành, nghĩ đến việc nàng ôm t.h.i t.h.ể của Đại công chúa hớn hở đến trước mặt ông ta, ông ta liền thấy sợ, trong lòng bắt đầu có chút kháng cự: "Ngươi tặng trẫm thứ gì, là vật c.h.ế.t hay vật sống?"
"Vật sống. Nhưng phụ hoàng, nếu người ta có lựa chọn tốt hơn thì người không được ép buộc người ta đâu đó."
Tiểu Bạch Thỏ kia hình như rất thích quấn lấy Khương Đao Đao, tuổi tác cũng xấp xỉ nàng, nếu là nàng, nàng cũng sẽ chọn người trẻ hơn.
Sở Du Ninh lại không nhịn được nhìn Cảnh Huy Đế với vẻ khinh thường, đều có thể làm cha của Hứa muội muội rồi, sao còn có thể phát triển thành chân ái được chứ.
"Ngươi nhìn cái gì! Còn nữa, lựa chọn tốt hơn gì chứ, trẫm ép buộc ai?"
Cảnh Huy Đế vừa nhìn thấy vẻ khinh thường không che giấu của nàng liền tức giận, bị khinh thường một cách oan uổng.
"Chân ái của người chứ sao! Chẳng phải ta đã nói một ngày nào đó người sẽ vì giai nhân mà hồ đồ à, ta tiện thể mang giai nhân của người về cho người luôn rồi." Sở Du Ninh nói.
Cảnh Huy Đế không ngờ món quà lớn mà nàng nói lại là một nữ nhân, còn là nữ nhân khiến ông mang tiếng hoang đường!
Ông tức giận phất tay áo: "Nói bậy! Ngươi bảo nàng ta ra đây, trẫm muốn xem xem hồng nhan họa thủy trong miệng ngươi rốt cuộc là tiên nữ thế nào!"
Sở Du Ninh nhìn xung quanh, Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Hoàng Thư đang lén lút nắm tay nhau, Trần Béo Béo ngồi một bên nhìn đồ vật nhớ thê tử, Khương Đao Đao lại bắt đầu không rời tay khỏi sách, Tiểu Bạch Thỏ thích trốn sau lưng Khương Trần thì lại không thấy đâu?
Nàng dùng tinh thần lực, sau đó kinh ngạc "Ồ" một tiếng, chạy đến chiếc xe ngựa mà bọn họ dừng lại bên cạnh, vén rèm xe lên, để lộ một cái đầu lén lút thò ra chưa kịp rụt về.