Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 403
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:06:59
Lượt xem: 9
Nghĩa Vương từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Hắn chỉ ngủ gật một chút mà lại mơ thấy nữ nhân bị mấy huynh đệ thay nhau hưởng dụng, mặt đầy máu, mắt toàn màu trắng, nhãn cầu lồi ra, giống như một con quái vật há miệng cắn vào cổ hắn, hắn sợ đến mức tỉnh giấc.
Nhìn thấy bức thư trên bàn vẫn chưa được gửi đi, Nghĩa Vương cau mày, bảo người nhanh chóng đưa đi.
Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh tiếp tục đi đến phủ Thành Vương, kết quả Thành Vương không có ở đó, Sở Du Ninh âm thầm ghi nhớ bản đồ địa hình phủ Thành Vương rồi đi ra.
Sau khi rời khỏi phủ Thành Vương, họ đi thẳng đến Lý phủ, tức là chủ tướng Lý tướng quân của Việt Quốc ở biên quan lúc đó.
Phải nói đến ai hiểu rõ nhất về chuyện năm đó, ngoài hoàng đế Việt Quốc ra thì chính là Lý tướng quân đã từng theo hoàng đế Việt Quốc đến Khánh Quốc.
Hai người lặng lẽ lẻn vào viện tử của Lý tướng quân, vốn định trực tiếp tìm Lý tướng quân dùng tinh thần khống chế để ông ta nói ra sự thật, chỉ là họ không ngờ Lý tướng quân lại có khách.
Thẩm Vô Cữu vội kéo Sở Du Ninh trốn vào chỗ tối.
"Lý tướng quân, bản vương thấy ngài tuổi đã cao, cũng nên hưởng phúc rồi, ngài thấy ngôi vị hoàng đế Khánh Quốc thế nào?"
"Ý của Thành Vương là gì?"
"Đợi đánh hạ Khánh Quốc, Lý tướng quân giúp bản vương lên ngôi, đến lúc đó bản vương có thể phong Lý tướng quân làm Vương của Khánh Quốc."
Sở Du Ninh chớp chớp mắt, đây là hiện trường bắt quả tang lớn sao?
Thẩm Vô Cữu cười lạnh, còn chưa bắt đầu đánh mà đã coi Khánh Quốc như vật trong túi rồi, hắn thấy Việt Quốc bại cũng là bại vì sự tự phụ của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-403.html.]
Thành Vương, nghe nói là người có khả năng lên ngôi cao nhất ngoài Thái tử, quả thật có đầu óc, biết tìm đến Lý tướng quân thống lĩnh đại quân để hợp tác.
"Hiện tại đại địch đang ở trước mắt, Thành Vương nên nghĩ cách đánh trận này cho tốt đi." Giọng điệu của Lý tướng quân uy nghiêm bất khuất.
Thành Vương cung kính chắp tay: "Lý tướng quân nói đúng, đợi đánh bại quân địch, bản vương sẽ chờ tin vui của tướng quân."
Lý tướng quân tiễn Thành Vương đi, trở về phòng, thấy thiếu nữ ngồi trên án thư, giật mình, định mở miệng gọi người, một thanh kiếm sáng loáng kề vào cổ ông ta.
"Lý lão đầu, chào ông." Sở Du Ninh vẫy tay thân thiện với Lý tướng quân.
Lý tướng quân lập tức nhớ ra người này là ai, lúc đó hai quân cách xa nhau, ông ta không nhìn rõ Du Ninh công chúa trông như thế nào nhưng vẫn nhìn rõ nàng vẫy tay sỉ nhục mình.
Ông ta lại quay đầu nhìn nam nhân đeo mặt nạ: "Chắc hẳn vị này chính là Trấn Quốc tướng quân của Khánh Quốc?"
Thẩm Vô Cữu tháo nửa mặt nạ trên mặt xuống: "Đã nghe danh từ lâu."
Dù đã được xác nhận, Lý tướng quân vẫn rất kinh ngạc: "Hai người to gan thật, dám lẻn vào kinh thành Việt Quốc của ta."
"Kinh thành Việt Quốc cũng không phải là nơi gì đáng sợ, không cần phải to gan."
Sở Du Ninh nhảy xuống án thư, tiến lên: "Nói đi, phụ hoàng của ta và lão già trong hoàng cung có quan hệ gì?"
"Ngươi to gan! Đó là bệ hạ Việt Quốc ta!"
Sở Du Ninh giơ tay tát vào đầu ông ta: "Chẳng lẽ ông ta không già sao? Bảo ngươi nói thì cứ nói đi, đừng có vòng vo."
Lý tướng quân đã sống hơn nửa đời người, có thể nói là một chân đã bước vào quan tài, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác vô lễ như vậy, ông ta tức đến mặt đỏ tía tai, mắt trợn to hơn chuông đồng.