Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:13:36
Lượt xem: 11
Thẩm Vô Cữu sửng sốt, hóa ra muội muội của hắn lại nhìn thấu đáo như vậy, nghĩ đến kết cục thảm khốc của Thẩm gia trong mộng, lòng hắn dịu đi.
Nhưng hắn vẫn không bị thuyết phục: "May mà còn chưa xa kinh thành, sáng mai ta sẽ cho người đưa muội và A Quy về."
"Ta không về, ta muốn theo công chúa đến biên quan đánh giặc." Thẩm Tư Lạc nói xong thì nhìn Sở Du Ninh với vẻ đáng thương, vừa kéo tay áo Bùi Diên Sơ để hắn nói giúp mình.
Nàng và A Quy có thể nhịn lâu như vậy, chính là muốn đi xa kinh thành một chút, đến lúc đó sẽ không thể đưa bọn họ về được.
Bùi Diên Sơ nghi ngờ nếu cứ kéo như vậy thì tay áo của hắn không còn nữa, mặc dù hắn cũng không muốn để thê tử đi biên quan mạo hiểm, huống hồ trên đường đi cũng phải chịu không ít khổ cực, hắn không nỡ.
Nhưng nhìn vẻ lo lắng và khao khát của Thẩm Tư Lạc, nghĩ đến việc nàng thích đọc những cuốn thoại bản kiếm hiệp giang hồ, có lẽ chỉ có cơ hội này mới có thể giúp nàng thực hiện ước mơ.
"Thẩm Tứ..."
"Gọi nguyên soái!" Thẩm Vô Cữu dùng cách xưng hô này để thể hiện sự vô tình của mình.
Bùi Diên Sơ:...
"Nguyên soái, ta thấy công chúa có một cô nương đi cùng sẽ tiện hơn."
Hắn dùng khuỷu tay huých Trần Tử Thiện bên cạnh: "Trần Bàn Tử, ngươi thấy thế nào?"
Trần Tử Thiện không muốn thấy Bùi Diên Sơ tiếp tục thể hiện tình cảm, nhưng Bùi Lục nói cũng không sai, phò mã không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, công chúa lỡ có chuyện gì bất tiện thì lúc đó không phải cần một cô nương sao?
Hắn gật đầu: "Bùi Lục nói đúng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-356.html.]
Sở Du Ninh muốn nói nàng không cần nhưng thấy ánh mắt đáng thương của Thẩm Tư Lạc, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Vô Cữu, phải nói là khá đáng sợ.
"A Quy thì sao." Thẩm Vô Cữu nói.
"Có gì mà phải lăn tăn, cứ đi thôi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta sẽ thua sao?" Sở Du Ninh khoát tay hờ hững.
Nếu bọn họ không đánh thắng thì có nghĩa là phải vong quốc, A Quy ở lại kinh thành cũng vậy, phải biết rằng trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, người Việt Quốc đã lấy Thẩm gia ra để trút giận.
Huống hồ, bọn họ không thể thua!
"Cái gọi là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đã đến đây rồi thì mang theo cũng không sao." Khương Trần ghi chép quân nhu ở phía trước đi tới, nho nhã nói.
Có A Quy, trên đường đi hắn lại có thể dạy học.
Tứ hoàng tử được đưa về hoàng cung, đương nhiên hắn không thể đi theo vào, trên danh nghĩa hắn là lão sư của Tứ hoàng tử, nhưng đó chỉ là công chúa và Thẩm tướng quân tự định, trước mặt bệ hạ thì không được tính.
Lần trước bệ hạ đến Quỷ Sơn nghe nói hắn là lão sư của Tứ hoàng tử cũng không nói gì, chỉ thấy lão sư này của hắn làm cho có, dù sao một đứa trẻ còn chưa biết nói thì hiểu được gì.
Không cần dạy Tứ hoàng tử đọc sách, hắn lại không muốn về trang viên ở, liền chạy đến làm một quân nhu quan tạm thời, tiện thể đi xem cảnh biên quan.
A Quy và Thẩm Tư Lạc nhìn Thẩm Vô Cữu với vẻ mong chờ, đợi hắn đồng ý.
Thẩm Vô Cữu chưa bao giờ phát hiện ra mắt của hai cô cháu này lại giống nhau như vậy.
Hắn nghiêm túc nói với A Quy: "A Quy, tứ thúc và công chúa thẩm thẩm của con đi đánh giặc, trên đường hành quân sẽ rất khổ, hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, sau này dù mưa gió cũng không thể dừng lại."