Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:14:35
Lượt xem: 30
Vì vậy, mặc dù phiên tiêu ra quả rất đẹp mắt, nhưng mọi người vì quan hệ với Việt Quốc nên đều bày nó ở ven đường không muốn coi trọng, tất nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân vì phiên tiêu là vật có độc.
Cảnh Huy Đế lại nhìn về phía những người đang rắc bột ớt lên thức ăn, sắc mặt tối sầm: "Rắc phiên tiêu lên còn có thể ăn được sao?"
"Được mà, thơm lắm, người muốn nếm thử không?"
Sở Du Ninh cầm một xiên thịt nướng vừa nướng xong, vừa ăn vừa đi tới.
"Sao ngươi cái gì cũng ăn thế! Không sợ bị đầu độc c.h.ế.t sao!"
Cảnh Huy Đế nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn nhận lấy mấy xiên thịt nướng mà nàng đưa cho.
"Người nói ớt này sao? Lần đầu ta ăn là vào đêm đầu tiên đến Thẩm gia trang, nếu muốn đầu độc thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
Sở Du Ninh lại cắn một miếng thịt, thịt nai mềm mại, lại phết thêm từng lớp gia vị nướng, không chỉ ngấm gia vị mà bề mặt còn có mùi thơm cháy, ngon không gì sánh được.
"Bệ hạ, thứ này thực sự có thể làm gia vị, hơn nữa thêm nó vào có thể làm ra nhiều hương vị khác nhau."
Thẩm Vô Cữu tiến lại gần, cắn một miếng thịt từ xiên thịt trên tay Sở Du Ninh.
Lần này Cảnh Huy Đế không nghĩ đến vấn đề có thể ăn được hay không, mà là mong chờ phản ứng của khuê nữ sau khi bị cướp mất miếng mồi, kết quả là khuê nữ không những không tức giận mà còn đưa xiên thịt đó đến bên miệng Thẩm Vô Cữu.
Thẩm Vô Cữu rốt cuộc đã dỗ dành thế nào mà khuê nữ của ông ta lại có thể nhường cả miếng thịt đã đưa đến miệng cho hắn?
"Người không ăn sao? Không ăn thì trả lại cho ta."
Sở Du Ninh thấy Cảnh Huy Đế cầm xiên thịt ngẩn người, làm bộ muốn lấy lại.
"Trẫm còn không ăn được một miếng thịt của ngươi sao, trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu không biết à!"
Cảnh Huy Đế tức giận mắng một câu, giống như sợ khuê nữ cướp mất miếng thịt, cũng học theo nàng cắn một miếng.
"Bệ hạ, cẩn thận cay!"
Thẩm Vô Cữu và Lưu Chính đồng thanh hét lên nhưng đã không kịp, Cảnh Huy Đế vừa cho miếng thịt vào miệng, nhai hai cái đã hóa đá, lưỡi như bị thiêu đốt, hốc mắt dần đỏ lên.
"Phụ hoàng, người khóc rồi! Câu nói đó thế nào nhỉ, nam nhi có lệ không rơi, huống hồ người còn là một bậc đế vương, truyền ra ngoài các nước khác sẽ cho rằng hoàng đế Khánh Quốc của chúng ta là một kẻ mít ướt."
"Hít... Ngươi, câm miệng!"
Cảnh Huy Đế nhảy dựng lên, lần đầu tiên nếm được vị cay, ông ta hít hà liên tục, nuốt ực miếng thịt đó xuống.
Lưu Chính đã đi lấy một cốc nước trái cây, vốn định lấy trà, may mà Trương ma ma nhắc không được dùng nước nóng để giải cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-313.html.]
Cảnh Huy Đế nhận lấy, ngửa đầu uống gần hết.
"Người uống nhiều một chút, uống no rồi ta có thể tiết kiệm được phần ăn của người." Sở Du Ninh ở bên cạnh xúi giục.
Cảnh Huy Đế suýt thì bị sặc, ông ta nghi ngờ sớm muộn gì cũng bị nàng chọc tức chết.
Thẩm Vô Cữu chỉ cười nhìn Sở Du Ninh chọc tức Cảnh Huy Đế, nếu nàng thực sự muốn tiết kiệm phần ăn của Cảnh Huy Đế, cũng không cần phải đặc biệt cầm một xiên thịt nướng tới đây.
"Chưa từng thấy ai keo kiệt như ngươi, trẫm cố tình không theo ý ngươi!" Cảnh Huy Đế như trút giận lại cắn một miếng thịt.
Ông ta phát hiện vị cay trong miệng đã hết, ăn miếng thứ hai thì từ từ thích ứng được, hương vị cũng không tệ, thế là lại ăn miếng thứ ba, thứ tư... Một xiên thịt không biết từ lúc nào đã bị ông ta ăn hết.
Sở Du Ninh thì thầm với Thẩm Vô Cữu: "Phụ hoàng ngốc thật, không nghe ra ta nói đùa, thế mà lại sợ không có đồ ăn."
Cảnh Huy Đế:...
Đừng tưởng rằng nói nhỏ là ông ta không nghe thấy, có bản lĩnh thì hạ giọng đi!
Thẩm Vô Cữu nhìn sắc mặt thay đổi của Cảnh Huy Đế, cười đưa xiên thịt đến bên miệng thê tử: "Công chúa cũng ăn, phải ăn nhiều hơn bệ hạ mới không lỗ."
"Đúng vậy!" Sở Du Ninh gật đầu, há miệng cắn một miếng thịt.
Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn Thẩm Vô Cữu: Ngươi cứ chiều chuộng nàng đi!...
Ăn xong đồ nướng lại ăn cơm lam, tách ống tre ra, bên trong có đậu đỏ thịt băm, ngửi thấy mùi thơm đặc biệt và mùi cháy của đồ nướng là một loại mỹ vị hiếm có.
Cảnh Huy Đế không ngờ cơm lam thực sự được Sở Du Ninh làm thành công, còn có cả canh gà ống tre, thịt gà bên trong vừa thơm vừa mềm, mang theo mùi thơm của tre và mùi củi lửa, cũng là món canh gà ngon nhất mà ông ta từng ăn, loại hương vị tươi ngon nguyên chất này là thứ mà các ngự trù trong cung dùng đủ mười tám món ăn cũng không thể hầm ra được.
Cảnh Huy Đế vốn tưởng rằng món cuối cùng sẽ là gà ăn mày, sau khi ăn đồ nướng và cơm lam, ông ta không thấy gà ăn mày khó coi nữa, ngược lại còn có chút mong đợi.
Kết quả... gà ăn mày không lên, món được bưng lên bàn là một thứ gọi là lẩu.
Cảnh Huy Đế nhìn thấy nước lẩu đỏ au, lúc đầu ông ta từ chối, đồ nướng cho một chút ớt như vậy ông ta đã không chịu được rồi, còn cho nhiều như vậy, ông ta nghi ngờ có thể cay c.h.ế.t người.
Đợi thấy A Quy cũng có thể ăn, Cảnh Huy Đế cảm thấy là một bậc đế vương không thể thua kém cả một đứa trẻ, thế là cũng bắt đầu thử, cuối cùng lại thấy ngon thật.
"Không ngờ thứ ớt này còn có công dụng như vậy, Việt Quốc mang nó về mà không hiểu được tác dụng của nó, đúng là thiệt thòi."
Cảnh Huy Đế nghĩ đến việc Việt Quốc năm nào cũng lấy thứ này làm quà tặng để làm nhục bọn họ, nhưng lại không biết rằng đây là một loại gia vị tuyệt vời, ông ta càng ăn càng vui vẻ.
Thứ phiên... ớt này có thể trồng đại trà rồi.
Nói đến chuyện này, Sở Du Ninh không nhịn được tò mò: "Phúc Vương Việt Quốc đó còn sống không?"