Mạt Thế Đội Trưởng Xuyên Thành Tiểu Công Chúa - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:41:01
Lượt xem: 16
Mọi người đoán, việc đầu tiên con hổ trở về có lẽ là đổi địa bàn.
Sở Du Ninh thấy A Quy không nỡ, sờ nhẹ búi tóc tròn của hắn, vừa dắt hắn đi vừa an ủi: "Ngoan, hổ thuộc về rừng núi, thỉnh thoảng cưỡi chơi cũng được, chúng ta không thể giữ nó bên mình mãi."
"Vậy nó còn nhớ ta không?" A Quy ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy mong đợi.
"Có lẽ sẽ nhớ, dù sao ngươi cũng là người thứ hai cưỡi nó."
Sở Du Ninh nói dối để an ủi đứa trẻ, hoàn toàn không thấy áy náy.
"Vậy lần sau ta còn có thể gặp lại nó không?"
"Nếu ngươi muốn, ta sẽ gọi nó đến."
Nàng không thu hồi sợi tinh thần lực đó, rất dễ tìm được con hổ đó, miễn là nó không rời khỏi ngọn núi này.
Mọi người:... Hổ là muốn gọi có thể gọi đến sao? Đừng bắt nạt bọn họ ít hiểu biết chứ?
Không lâu sau, mọi người đi đến cuối đường.
Lần này không cần Sở Du Ninh ra tay, Trình An đã dẫn theo mấy người cùng nhau dời tảng đá chặn cửa hang.
Nhìn thấy số lương thực hiện ra trước mắt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
"Số này có phải nhiều bằng kho lương của Hộ bộ không?" Trần Tử Thiện cũng lộ ra vẻ mặt chưa từng trải đời.
Đây là kho lương của một người, Hộ bộ là kho lương của cả kinh thành, sao có thể không khiến người ta chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-doi-truong-xuyen-thanh-tieu-cong-chua/chuong-232.html.]
Bùi Diên Sơ nhìn kho lương to lớn này, hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với người nhà họ Thẩm và công chúa.
Số lương thực ở đây có lẽ có của quân Thẩm gia, có lẽ có thu hoạch từ trang viên của hoàng hậu.
Hoàng hậu chỉ là không nhận được số bạc nên có, nhưng quân Thẩm gia không có lương thực đồng nghĩa với việc mất mạng.
Đặc biệt những năm gần đây, hắn được Thẩm Vô Cữu nhờ trông chừng Văn Nhị công tử, biết tại sao Thẩm gia lại kết thân với Văn gia, cũng biết Thẩm Nhị cô nương đồng ý gả vào Văn gia là muốn Hộ bộ Thượng thư có thể giúp đỡ Thẩm gia vấn đề lương thực.
Chuyện này hắn đã biết từ lâu, chỉ là không báo cáo trong thư cho Thẩm Vô Cữu đang ở biên quan, sợ Thẩm Vô Cữu biết được sẽ có gánh nặng trong lòng.
Giờ thấy lương thực phủ đầy đất như thế này, hắn còn mặt mũi nào đối diện với Thẩm gia.
"Có chút bức bối, ta ra ngoài hít thở chút." Bùi Diên Sơ như trốn chạy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thẩm Vô Cữu nhíu mày, cho rằng Bùi Diên Sơ không nỡ từ bỏ số lương thực này.
Nếu như là Thẩm Vô Cữu trước đây, nhìn thấy nhiều lương thực như vậy chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng buông tay, hoặc nếu không nhờ công chúa đòi lại được lương thực, hắn cũng sẽ tranh thủ lấy số lương thực này để quân sĩ biên quan no bụng đánh giặc, đó mới là việc quan trọng hơn hết thảy.
Nếu là hiện tại, giả dụ người của hắn không tìm thấy nơi này, biết Bùi Diên Sơ có bản đồ đường hầm bí mật, hắn cũng sẽ rút lui, tuyệt đối không để ý đến số lương thực này nữa.
Nhưng hôm nay công chúa đã tìm thấy, vậy thì hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với Bùi Diên Sơ.
Thứ mà công chúa thích, hắn không nỡ động vào, cũng không định để người khác động vào.
Đêm đó nghe lời công chúa nói lúc say, nếu lương thực có thể khiến công chúa yên tâm, hắn nguyện giúp nàng chất đầy cả kho lương.
Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh hớn hở chỉ huy mọi người xếp từng thùng vàng bạc vào chỗ, vẫy tay bảo người khiêng hắn ra ngoài.
Bên ngoài, Bùi Diên Sơ dựa vào vách núi ở cửa hang, không biết đang nghĩ gì.