Sắc mặt Nghiêm Thừa Uyên đột ngột thay đổi, túm lấy cổ áo anh: "Đừng tưởng Nhan Ninh thân thiết với anh hơn, anh có thể ra vẻ trước mặt tôi!"
Tần Dục liếc nhìn anh ta một cái thờ ơ, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Cô ấy vừa mới ngủ, anh muốn làm loạn ở đây, đánh thức cô ấy dậy sao?"
Nghiêm Thừa Uyên cười lạnh: "Anh tưởng tôi không dám à?"
Hai người giằng co một hồi lâu, cuối cùng Nghiêm Thừa Uyên mới khinh thường "hừ" một tiếng, buông anh ra.
Những người khác trong phòng khách đều bị cảnh tượng hai người đối đầu căng thẳng làm cho kinh ngạc, mãi đến khi Nghiêm Thừa Uyên đi tới, bọn họ mới thu lại ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục thảo luận với nhau.
Tô Lăng nghe bọn họ nói đông nói tây mà không tập trung, tâm trí đã sớm bay đi nơi khác.
Cậu ta rất hiểu cảm giác của Nghiêm Thừa Uyên, dù sao cậu ta cũng từng có tình cảm khác lạ với Nhan Ninh.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã ép buộc bản thân gạt bỏ suy nghĩ này.
Nhan Ninh đã có Tần Dục rồi, cậu ta chỉ cần làm một người bảo vệ thầm lặng là đủ.
...
Mãi đến nửa đêm, nhiệt độ trong phòng mới cuối cùng trở lại bình thường.
Nhan Ninh ngủ một giấc dậy, rõ ràng cảm thấy tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, pháp lực cũng đã khôi phục được kha khá.
Nhưng nhìn thấy những mảnh vỡ của lò luyện đan nằm ngổn ngang ở góc tường, nhớ đến số vàng bạc châu báu và nguyên liệu khổng lồ đã bỏ ra, vẫn không khỏi đau lòng thở dài.
Là cô học nghệ không tinh, không chỉ không luyện chế được pháp khí của riêng mình, mà còn phá hỏng cả pháp khí của anh họ.
Thấy cô ủ rũ, Tần Dục tưởng cô lại khó chịu, đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ bình thường.
"Sao vậy?" Tần Dục hỏi.
Nhan Ninh có chút thất vọng: "Luyện chế pháp khí... thất bại rồi..."
Tần Dục nhìn theo ánh mắt của cô đến những mảnh vỡ ở góc tường, hiểu rõ trong lòng: "Cũng không tính là hoàn toàn thất bại."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhan Ninh sững sờ: "Hả?"
Không tính là hoàn toàn thất bại là sao? Có ý gì?
"Ban ngày em ngất xỉu trong phòng, lúc anh vào, thấy trên lò lửa có một cái quạt đang lơ lửng, nên anh đã cất cái quạt đi," Tần Dục ngừng lời, "Nhưng sau khi lấy quạt đi, lò lửa lập tức vỡ tan tành."
Nhan Ninh lập tức ngồi bật dậy trên giường, đôi mắt vàng kim càng lúc càng sáng: "Quạt?"
"Ừ."
Tần Dục đứng dậy lấy cái quạt cất trong ngăn kéo ra, đưa cho Nhan Ninh.
Đây là một chiếc quạt tròn màu đỏ rực, mặt quạt chỉ to bằng miệng bát, trông không giống pháp khí lợi hại lắm.
Tuy nhiên, ngay khi Nhan Ninh cầm lấy, chiếc quạt tròn nhỏ nhắn ban đầu trong tay cô đột nhiên bắt đầu to ra, cuối cùng chiều dài mặt quạt gần một mét, hơn nữa đuôi quạt còn bốc cháy ngọn lửa đen kịt.
Đây là, Phiến Phấn Diễm Hỏa Vân!
Nhan Ninh suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng, tuy không phải pháp khí cấp bậc truyền thuyết, nhưng cũng là vũ khí rất hữu dụng!
Tần Dục đứng bên cạnh nhìn chú mèo nhỏ vui vẻ cầm quạt tròn xoay vòng vòng, đuôi dựng đứng lên, khóe môi không nhịn được cong lên nụ cười nhạt.
Thật đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-57-luyen-thanh-phap-khi-phien-phan-diem-hoa-van.html.]
Ngày hôm sau, cơ thể Nhan Ninh đã hoàn toàn bình phục, lại hoạt bát như cũ.
Hôm qua lúc cô nằm bẹp trên giường, những người khác đã nhất trí quyết định đến bộ phận điều phối đăng ký nhận nhiệm vụ.
Nhan Ninh không hứng thú lắm với việc làm nhiệm vụ, dù sao cũng chỉ còn một mình cô, nên muốn tự mình đi dạo quanh khu an toàn.
Đã đến đây mấy ngày rồi, ngoài chợ giao dịch, cô còn chưa đi đâu khác cả.
Trước đây tuy đã nghe Lệ Nhậm giới thiệu sơ qua về khu an toàn này, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm thực tế, Nhan Ninh mới nhận ra khu an toàn này lớn đến mức nào.
Nếu đi bộ với tốc độ của con người, chỉ cần đi vòng quanh khu an toàn một vòng cũng mất nửa ngày, vì vậy thực ra có rất nhiều người trong khu an toàn sử dụng xe đạp hoặc xe điện nhỏ để thay thế việc đi bộ.
Mấy người dân tụ tập bên đường nhìn chằm chằm vào Nhan Ninh đang bước đi nhẹ nhàng, xì xào bàn tán:
"Này, đó có phải là người mà bọn họ nói không? Xinh đẹp thật đấy."
"Nói nhảm, không xinh đẹp thì làm sao lọt vào mắt xanh của đại lão quân đội chứ?"
"Xinh đẹp thì sao chứ, chỉ có cái mã ngoài thôi, nhìn bàn tay kia kìa, rõ ràng là chưa từng làm việc nặng nhọc."
"Haizz, ai bảo người ta có bạn trai tốt chứ."
"Bạn trai cô ta rốt cuộc là ai vậy? Ai đó tiết lộ cho tôi biết với?"
"Khụ, tôi nói nhỏ cho các cậu nghe nhé, các cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài."
"Đảm bảo không nói ra ngoài!"
"Nghe nói, tôi chỉ nghe nói thôi nhé, lúc trước chính là Lệ đoàn trưởng đưa cô ta vào khu nhà máy, bây giờ bọn họ vẫn sống chung với nhau đấy."
"Trời ạ, vậy mà lại là Lệ đoàn trưởng kia?"
"Tôi thấy tên Lệ Nhậm kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cô ta mới vào khu nhà máy có mấy ngày, đã có thể lấy ra hơn chục bao tải gạo để đổi vàng, phung phí như vậy sao?"
"Cái gì! Mười bao tải gạo! Thật hay giả vậy!"
"Thiệt trăm phần trăm, cậu tôi chính là nhờ bán cho cô ta một chiếc vòng vàng 50 gram, đổi lấy hai mươi cân gạo."
"Hả? Đúng là kẻ ngốc mà?"
"Cậu đang nói cô gái đó à?"
"... Tôi đang nói cậu của cậu đấy."
"..."
Đa số cư dân trong khu an toàn đều là người dân cũ của thành phố Thanh Vân, rất nhiều người quen biết nhau.
Áp lực tinh thần trong thời kỳ mạt thế rất lớn, cộng thêm không có gì giải trí tiêu khiển, những chuyện bát quái này đã trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ trong lúc làm việc.
Nhan Ninh không biết những lời bàn tán sau lưng, thong dong dạo chơi khắp khu an toàn.
Toàn bộ khu nhà máy được quy hoạch rất ngăn nắp, đại khái có thể chia thành bốn khu vực: Khu ký túc xá, khu văn phòng, khu nhà xưởng và khu vực phía tây nam bao gồm nhà ăn, nhà tắm, phòng y tế, nhà thi đấu, siêu thị, vân vân, cùng hàng loạt các cơ sở sinh hoạt khác.
Để hơn mười vạn người có thể ở lại, đa số phòng trống ở khu văn phòng đều đã được cải tạo thành ký túc xá, chỉ để lại vài tòa nhà cho ban quản lý hiện tại sử dụng.
Ở khu vực sinh hoạt, ngoài phòng y tế, những nơi khác đều bỏ trống, hiện tại chủ yếu được sử dụng để chứa đựng nhu yếu phẩm hàng ngày vận chuyển từ bên ngoài vào.
Không ít người ủng hộ việc phá bỏ những cơ sở bỏ hoang này, xây dựng lại toàn bộ thành khu nhà ở, giảm bớt áp lực nhà ở.
Mọi người cũng không muốn cứ sống mãi trong phòng tám người.