Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 53: KHÔNG CÙNG TẦN SỐ, KHOẢNG CÁCH TUỔI TÁC THẬT SỰ LỚN VẬY Ư?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 17:30:25
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng nếu không làm những nhiệm vụ nguy hiểm đó, thì chỉ có thể sống lay lắt qua ngày.

Bất kể là nơi nào, vấn đề nghiêm trọng nhất trong thời kỳ tận thế quả nhiên vẫn là lương thực.

Cửa lớn đột nhiên bị gõ cốc cốc, Lệ Nhậm đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là La Tử Văn.

"Lệ đoàn trưởng, đây là lương thực của các anh tuần này." La Tử Văn đặt một túi gạo lớn ở góc tường, sau đó lại đưa cho anh ta một túi rau củ và khoai lang, ngoài ra còn có một thùng thịt đông lạnh.

Lệ Nhậm khá bất ngờ khi nhìn La Tử Văn, tình trạng trong khu nhà máy thế nào, anh ta rất rõ, vậy mà La Tử Văn lại chịu cho thịt.

"Lát nữa họ sẽ mang một số đồ dùng nhà bếp còn sót lại trong khu nhà máy đến, Lệ đoàn trưởng, anh đừng vội."

La Tử Văn vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào trong phòng.

Ghế sofa màu hồng, thảm màu hồng, rèm cửa sổ màu hồng.

? Anh ta hoa mắt rồi sao?

La Tử Văn dụi dụi mắt: "Căn phòng của anh là..."

"Khụ," Lệ Nhậm ho nhẹ một tiếng, khép hờ cửa lại, "Tiểu La, chỗ tôi không thiếu gì đâu, cậu cứ lo việc của mình đi."

"Ấy, Lệ đoàn trưởng..."

Lời của La Tử Văn còn chưa nói hết, Lệ Nhậm đã "ầm" một tiếng đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa, Lệ Nhậm mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta quay đầu lại, mọi người đều có biểu cảm khác nhau, nhưng khóe miệng đều đang cố gắng nhịn cười.

Trên đường trở về, La Tử Văn vẫn còn hơi mơ hồ, hóa ra Lệ đoàn trưởng thích màu hồng?

Không đúng, mấy món đồ nội thất màu hồng đó ở đâu ra?

... Quả nhiên là hoa mắt rồi.

Ban đêm, Tần Dục nằm nghiêng trên giường, thính giác nhạy bén nghe thấy bên tai vang lên tiếng cọt kẹt khe khẽ.

Anh khẽ mở mắt, liền thấy Lệ Nhậm ngủ ở trong cùng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đang nhìn ra ngoài với vẻ mặt trầm ngâm.

Đáy mắt Tần Dục xẹt qua tia sáng u ám.

Hình như Lệ Nhậm vẫn chưa nhận ra việc buổi tối không ngủ được là bệnh chung của dị năng giả.

Vậy thì số lượng dị năng giả trong khu nhà máy này chắc chắn rất ít.

Nếu không thì sẽ không đến mức ngay cả thông tin này cũng không biết.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Tô Lăng ngủ ở giữa lúc này cũng mở mắt ra, sau khi chạm mắt với Tần Dục, cả hai đều ngầm hiểu lẫn nhau rồi nhắm mắt lại.

Đêm nay cứ thế trôi qua trong bình yên.

Lệ Nhậm thức trắng cả đêm, trời chưa sáng đã ra ngoài chạy bộ tập thể dục, chạy quanh khu nhà máy hai vòng rồi mới về phòng, chuẩn bị đi tắm nước lạnh.

Hình như những người khác vẫn chưa tỉnh, trong phòng cũng rất yên tĩnh.

Sau khi tắm xong, Lệ Nhậm sảng khoái bước ra, đang dùng khăn lau mái tóc ướt sũng thì nghe thấy tiếng cửa phòng phía sau "cạch" một tiếng.

Nhan Ninh vừa ngáp vừa đi ra.

Thấy Lệ Nhậm toàn thân tỏa ra hơi nước, vẻ mặt như vừa mới tắm xong, cô dụi dụi mắt: "Sao anh lại... tắm vào buổi sáng."

"Ra ngoài chạy hai vòng." Lệ Nhậm dừng lại, theo bản năng liếc nhìn các phòng khác, cửa phòng đều đóng chặt.

Họ vẫn chưa tỉnh.

Nhan Ninh không hỏi nhiều, mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh chải tóc, sau đó lại lấy một cục kem đánh răng bắt đầu đánh răng.

Lệ Nhậm đi tới, ánh mắt không khỏi dừng lại trên bàn tay phải đang cầm bàn chải đánh răng của cô.

Anh ta nhớ tới chuyện ở trạm xăng hôm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-53-khong-cung-tan-so-khoang-cach-tuoi-tac-that-su-lon-vay-u.html.]

Trạm xăng vốn dĩ không có một bóng người, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, nắm lấy s.ú.n.g bơm xăng.

Bàn tay đó rất đẹp, cổ tay trắng nõn thon thả, đầu ngón tay hơi ửng hồng.

Lúc đó anh ta cũng không biết mình nghĩ gì, gần như theo bản năng nắm lấy bàn tay đó.

Trực giác mách bảo anh ta, đây chính là bàn tay của cô gái mà anh ta tình cờ gặp ở công viên.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay này giống như bị dọa sợ, lại biến mất khỏi lòng bàn tay anh ta.

Ban đầu Lệ Nhậm chỉ hơi nghi ngờ, bây giờ trong lòng đã có đáp án.

Bàn tay trắng nõn xinh đẹp của Nhan Ninh quả nhiên giống hệt bàn tay anh ta nhìn thấy ở trạm xăng hôm đó.

Điều này cũng có nghĩa là, dị năng của cô có lẽ không chỉ đơn giản là không gian trữ đồ, mà còn có thể xuyên qua không gian.

Nhan Ninh nhìn qua gương thấy thân hình cao lớn của Lệ Nhậm chắn ở cửa phòng vệ sinh, hơn nữa ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào bàn chải đánh răng trong tay mình, không hiểu anh ta đang làm gì.

Cô không phải đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng cho bảy người sao?

Chẳng lẽ anh ta thích cái trong tay mình hơn?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, cái bàn chải đánh răng này có đuôi hình gấu con, đúng là rất đáng yêu.

Không ngờ sở thích của Lệ Nhậm lại giống mình.

Ồ ~ Cô hiểu rồi.

Thật ra Lệ Nhậm rất thích kiểu dáng đáng yêu này, nhưng lại ngại nói ra đúng không.

Nếu không thì sao lại đứng đây với vẻ mặt do dự như vậy chứ.

Sau khi rửa sạch bọt trên tay, Nhan Ninh rất chu đáo lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng cùng kiểu chưa bóc hộp đưa cho anh ta.

Lệ Nhậm: "...?"

"Không sao đâu, thích đồ đáng yêu không phải là lỗi của anh." Nhan Ninh rất nghiêm túc an ủi anh ta, nhét bàn chải đánh răng vào tay anh ta.

Lệ Nhậm: "..."

Khóe miệng anh ta giật giật, nhịn rồi lại nhịn mới không phản bác lại lời cô, mà thuận thế hỏi: "Nhan Ninh, tôi có thể hỏi, chiếc bàn chải đánh răng này của cô lấy ở đâu ra vậy?"

Nhan Ninh chớp chớp mắt suy nghĩ một chút: "Bởi vì tôi là, thần khí ước nguyện?"

Lệ Nhậm: ???

Anh ta đột nhiên cảm thấy giữa mình và Nhan Ninh hình như có một khoảng cách thế hệ không nhỏ.

Chẳng lẽ chênh lệch tuổi tác giữa hai người đã đến mức có khoảng cách thế hệ rồi sao?

Không, mình cũng đâu có già như vậy.

Lệ Nhậm cảm thấy mình không thể vòng vo với cô nữa, bèn thẳng thắn hỏi: "Dị năng của cô thật ra không phải là không gian trữ đồ đúng không?"

"Nếu anh nói như vậy..." Nhan Ninh gật đầu, "Quả thật không phải."

Vì căn bản không phải là dị năng.

Lệ Nhậm không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Anh ta còn tưởng Nhan Ninh sẽ che giấu chuyện về dị năng của mình.

"Lần đó ở trạm xăng, tôi thấy một bàn tay đột nhiên xuất hiện," Lệ Nhậm tiếp tục xác nhận với cô, "Là cô đúng không?"

Nhan Ninh vốn đã quên chuyện này rồi, bị Lệ Nhậm nhắc lại mới nhớ ra.

Hóa ra lần đó gặp chuyện ngoài ý muốn ở trạm xăng là Lệ Nhậm?

Không phải chứ, anh ta gan to thật đấy.

Người bình thường đột nhiên thấy một bàn tay xuất hiện chẳng phải nên sợ c.h.ế.t khiếp sao? Sao anh ta lại còn nắm lấy chứ?

Loading...