La Tử Văn có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo quy định, ra lệnh cho hai hàng lính phía sau nhanh chóng kiểm tra xe của bọn họ.
"Những người còn lại đi theo tôi." La Tử Văn nói.
Tim Nhan Ninh không khỏi thắt lại.
Quả nhiên vẫn phải kiểm tra, phải làm sao bây giờ?
"Chờ đã, Tiểu La." Người đàn ông vẫn luôn đứng ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
La Tử Văn quay đầu lại, nhìn rõ mặt người đàn ông thì sững sờ: "Lệ đoàn trưởng, anh... anh chưa chết?"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía người đàn ông này.
Lệ đoàn trưởng?
Thấy vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc, Nhan Ninh kéo tay áo Tần Dục, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy, chẳng lẽ anh ta là người rất lợi hại sao?"
Tần Dục trầm ngâm xoa đầu cô: "Cũng coi là vậy."
Nhưng nhìn sắc mặt của đội trưởng đội tuần tra kia, ngoài sự vui mừng, dường như còn có thêm sự sợ hãi.
Hình như anh đã hiểu tại sao người đàn ông này nhất quyết phải bám theo đoàn xe của mình rồi.
Xem ra ngay cả trong khu an toàn này, cũng có những dòng chảy ngầm.
"Nhiệm vụ lần trước, tôi may mắn sống sót từ đám zombie," Lệ Nhậm bước đến trước mặt anh ta, "Những người này đều là bạn của tôi, bước kiểm tra này cứ bỏ qua xem như nể mặt tôi đi."
"Cái này..." La Tử Văn lộ vẻ khó xử nhìn Lệ Nhậm, "Đây cũng là quy định của khu an toàn chúng ta, không ổn lắm đâu."
"Tôi có thể đảm bảo bọn họ không có vấn đề gì," sắc mặt Lệ Nhậm hơi trầm xuống, "Hay là, anh cảm thấy tôi không đáng tin?"
"Không không! Tôi không có ý đó!" La Tử Văn vội vàng xua tay, "Lệ đoàn trưởng, anh không biết Lý đoàn trưởng lo lắng cho anh nhiều như thế nào đâu!"
"Ồ?" Lệ Nhậm mỉm cười đầy ẩn ý, "Vậy thì tôi càng phải gặp anh ta rồi."
Sắc mặt La Tử Văn ngượng ngùng, do dự một hồi, rồi nhường đường: "Nếu Lệ đoàn trưởng đã trở về, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh."
Cứ như vậy, Nhan Ninh và những người khác không bị kiểm tra mà được vào khu an toàn này.
Sau khi vào trong, bọn họ mới nhận ra khu an toàn này trước kia hình như là một nhà máy, bọn họ còn có thể nhìn thấy ống khói ở phía xa.
Nhìn từ bên ngoài không thấy gì, nhưng bên trong thực chất toàn là những dãy nhà ký túc xá và văn phòng san sát nhau, ven tường bao còn có một số mảnh ruộng xanh mướt, không ít người đang bận rộn làm việc trên ruộng.
La Tử Văn dẫn bọn họ đến nơi đăng ký, sau đó nhìn Lệ Nhậm: "Vậy Lệ đoàn trưởng, có muốn đi báo cáo với tư lệnh Trần trước không?"
"Tôi sẽ đi," Lệ Nhậm thuận miệng hỏi, "Đúng rồi, căn phòng của tôi vẫn là căn cũ chứ?"
Sắc mặt La Tử Văn bỗng chốc trở nên cực kỳ lúng túng: "Ờ thì, cái này, thật ra sau đó chúng tôi đã điều chỉnh một chút..."
Hình như chính anh ta cũng thấy hơi chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Lệ Nhậm không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: "Vậy bây giờ người sống trong nhà tôi là ai?"
"Là... Là..." La Tử Văn toát mồ hôi hột, nghiến răng trả lời, "Là Lý đoàn trưởng!"
Lệ Nhậm dường như đã sớm đoán được kết quả này, nghe vậy cũng không có gì thay đổi về mặt cảm xúc: "Ừm, tôi biết rồi."
La Tử Văn đúng là mồ hôi đầm đìa: "Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho anh, điều kiện tuyệt đối chỉ có tốt hơn chứ không kém."
"Không cần đâu," Lệ Nhậm chỉ vào Nhan Ninh và những người khác, "Tôi ở cùng bọn họ là được."
"Cái này..." Sắc mặt La Tử Văn càng khó coi hơn.
Những người bình thường trong khu an toàn này đều ở trong ký túc xá 8 người dành cho công nhân trước đây, vẫn là giường tầng.
Chỉ có những người lãnh đạo trong khu an toàn mới có thể ở trong phòng đơn có phòng tắm riêng với điều kiện tương đối tốt hơn.
Lệ đoàn trưởng tham gia nhiệm vụ đó mất tích, tư lệnh Trần đã rất buồn, bây giờ vất vả lắm người mới trở về, lại còn sắp xếp cho anh ta ở trong phòng 8 người.
Tư lệnh Trần mà biết được thì chắc chắn sẽ mắng mình te tua.
Cuối cùng, La Tử Văn cũng nghĩ ra một cách dung hòa: "Thực ra còn một căn phòng trống, chỉ là không có giường và đồ dùng sinh hoạt, vẫn luôn bị dùng làm nhà kho, nếu không ngại ngủ dưới đất thì tôi sắp xếp cho anh ở căn phòng đó được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-50-cam-on-gi-chu-giup-do-lan-nhau-thoi-ma.html.]
"Tất nhiên, bạn bè của anh cũng ở đó cùng nhau nhé!" Anh ta vội vàng bổ sung.
Lệ Nhậm không quá quan tâm mình rốt cuộc ở đâu, chỉ gật đầu: "Được, anh sắp xếp đi."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, La Tử Văn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy trốn khỏi nơi ngột ngạt này.
Sau khi La Tử Văn rời đi, những người khác bắt đầu xếp hàng đăng ký thông tin cá nhân, Tô Lăng quay đầu nhìn Lệ Nhậm phía sau: "Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ."
Nếu không có Lệ Nhậm, có lẽ cậu ta đã bị chặn ở ngoài rồi.
Lệ Nhậm cười trầm thấp: "Cảm ơn gì chứ, giúp đỡ lẫn nhau thôi mà."
Tô Lăng không hiểu ý giúp đỡ lẫn nhau của anh ta là gì, nhưng Tần Dục đứng ở hàng đầu lại hiểu.
Quả nhiên giống như anh nghĩ, nếu không có những "người ngoài" như bọn họ ở đây, Lệ Nhậm cũng chưa chắc đã dễ dàng vào được như vậy.
Giải thích như vậy hình như cũng hợp lý, trên đường đi đâu đâu cũng thấy t.h.i t.h.ể cháy đen, là Lệ Nhậm đang chỉ đường cho bọn họ.
Mục đích chính là dẫn bọn họ đến khu an toàn này.
Cái gọi là thoát c.h.ế.t trong đám zombie...
Vì có dị năng, trên người Lệ Nhậm rất có thể cũng có vết thương do zombie để lại, giúp bọn họ cũng là giúp chính mình.
Nếu thật sự kiểm tra kỹ lưỡng, một nửa số người trong nhóm bọn họ đều không thoát được.
Đến lượt Nhan Ninh xếp hàng đăng ký, Nhan Ninh nhận lấy bút, khó khăn nhận ra chữ viết trên đó.
Họ tên, số chứng minh thư...
Họ tên thì cô biết, cái đằng sau là cái gì?
Nhan Ninh viết nguệch ngoạc tên mình, gặp khó khăn với nội dung phía sau.
"Sao vậy, không biết điền thế nào à?"
Cô gái ở quầy đăng ký tên là Trần Văn Tĩnh, giọng nói cũng dịu dàng như tên gọi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Ừm..." Nhan Ninh hơi bối rối, "Số chứng minh thư là...?"
"Không nhớ à?" Trần Văn Tĩnh cười nói, "Không sao, không nhớ thì không cần điền."
Từ khi tận thế đến nay, cô ấy đã tiếp đón không ít người chạy nạn từ bên ngoài, mỗi người đều có vấn đề riêng.
Điểm chung duy nhất là tất cả đều tiều tụy, và trong mắt tràn đầy sự c.h.ế.t chóc và tuyệt vọng vô tận.
Cho dù còn sống, nhưng cũng chẳng khác gì những xác sống biết đi bên ngoài.
Thế nhưng đôi mắt cô gái này lại tràn đầy sức sống, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta bất giác vui vẻ.
Huống hồ cô ấy là một người cuồng nhan sắc, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp này cũng rất hợp gu của cô ấy.