Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 49: GẶP PHẢI QUÂN ĐỘI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:31:31
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Là dị năng giả, Tô Lăng hiểu rõ dị năng có giới hạn sử dụng, giống như thanh năng lượng của nhân vật trong game vậy, tiêu hao hết thì chỉ có thể dựa vào thời gian để tự động hồi phục.

"Cứ dùng mãi? Không cần," Tần Dục khẽ nhếch môi, "Một lần là đủ."

Nhan Ninh lúc này mới phát hiện, cơn gió đó không phải thổi xong rồi biến mất, mà hình thành một luồng khí xoáy, đang cuốn theo sương mù xung quanh di chuyển về phía trước với tốc độ cực nhanh.

Sương mù dần dần bị gió cuốn đi, tầm nhìn bỗng chốc trở nên rộng mở.

Theo tốc độ xe của Tần Dục tăng lên, ba người trong xe phía sau đều kinh ngạc không thôi.

Màn sương mù dày đặc vừa rồi sao đột nhiên biến mất vậy?

Nhưng sương mù tan đi đối với bọn họ mà nói là tin tốt, bọn họ có thể đến Thanh Vân theo kế hoạch ban đầu.

Nghiêm Thừa Uyên vừa lái xe, vừa nhớ lại lần Tần Dục tiến hóa dị năng, cơn lốc xoáy nổi lên bên ngoài.

... Là do tên đó làm sao?

Hai chiếc xe chạy nhanh thêm một đoạn, Nhan Ninh đã tinh mắt nhìn thấy phía trước xuất hiện một chiếc xe jeep, trông rất quen mắt.

Chờ đã, đây chẳng phải là chiếc xe jeep đêm hôm đó sao?

Nhan Ninh lập tức liên tưởng đến những xác zombie cháy đen nhìn thấy dọc đường.

Là do anh ta làm sao?

Tần Dục cũng chú ý đến chiếc xe jeep đó, chỉ là so với tốc độ của bọn họ, tốc độ của chiếc xe jeep không nhanh, nên rất nhanh đã bị đuổi kịp.

Lúc hai xe lướt qua nhau, Nhan Ninh xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy rõ ràng người đàn ông trong buồng lái, anh ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Sau khi bị hai chiếc xe vượt qua, chiếc xe jeep vốn đang chạy chậm chạp bỗng nhiên tăng tốc, bám sát phía sau xe bọn họ.

Tần Dục nhìn chiếc xe jeep qua gương chiếu hậu: "Anh ta đuổi theo rồi."

Tô Lăng có chút khó hiểu: "Anh ta theo chúng ta làm gì? Muốn gia nhập chúng ta sao?"

"Bởi vì mục tiêu của chúng ta giống nhau," Tần Dục thản nhiên nói, "Trong thời mạt thế, một nhóm người sẽ nguy hiểm hơn một người đơn lẻ, trong trường hợp phía trước không rõ ràng, làm vậy cũng không có gì đáng trách."

"Vậy ý anh là, cứ để anh ta theo như vậy?" Tô Lăng hỏi.

Tần Dục suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Người kia rất có thể có dị năng, cứ quan sát tình hình đã."

Nhan Ninh nghe cuộc trò chuyện của hai người, chỉ cảm thấy con người thật phiền phức.

Muốn lập nhóm thì cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải vòng vo tam quốc như vậy.

Đi dọc theo một đường hầm hẹp dưới chân núi khoảng mười phút, biển báo "Chào mừng đến với Thanh Vân" màu xanh lam chữ trắng cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt mọi người.

So với vùng đồng bằng bằng phẳng, xung quanh Thanh Vân là những dãy núi cao thấp trùng điệp, gần như toàn bộ thành phố đều được bao bọc bởi núi.

Còn các tòa nhà trong nội thành cũng không khác gì các thành phố khác, những tòa nhà cao thấp xen kẽ nhau.

Đây... là Thanh Vân sao?

Nhưng số lượng zombie ở đây quả thật rất ít, ngay cả khi mạo hiểm tiến vào nội thành, trên đường cũng chỉ có lác đác vài con zombie đang lang thang.

Chỉ là đại đa số các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa im ỉm, cả thành phố toát lên vẻ hoang tàn đổ nát.

"Quá ít." Tần Dục khẽ nhíu mày.

"Quá ít?" Tô Lăng khó hiểu nhìn cậu, "Zombie ít không phải là tốt sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-49-gap-phai-quan-doi.html.]

"Zombie ít như vậy, mà lại không thấy bóng người," Tần Dục nheo mắt, "Người trong thành phố này đi đâu hết rồi?"

Tô Lăng lúc này mới phản ứng lại.

Đúng vậy, số lượng zombie ở đây ít như vậy, trên đường cũng không thấy xác c.h.ế.t nào, chứng tỏ không hề xảy ra làn sóng zombie quy mô lớn, vậy những người trong thành đi đâu rồi?

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Tô Lăng không khỏi rùng mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát: "Nơi này sẽ không phải là thành phố ma chứ?"

Phạm vi nội thành không lớn, sau khi lái xe xuyên qua toàn bộ nội thành, Nhan Ninh nhìn thấy từ xa một bức tường cao màu xám.

"Kia là cái gì vậy?"

Tô Lăng nhìn theo hướng tay cô, chú ý đến bức tường xi măng đó.

Bức tường xi măng màu xám tro đó ước chừng cao ba tầng lầu, hơn nữa còn kéo dài rất xa, giống như một bức tường bao dài, tạo thành một vòng vây hình tròn.

Trên tường không có bất kỳ hình vẽ trang trí nào, rõ ràng không phải là công trình kiến trúc bình thường.

Chẳng lẽ là khu an toàn?

Thanh Vân vậy mà thật sự có khu an toàn?

Tâm trạng vừa rồi còn căng thẳng sợ hãi của Tô Lăng bỗng chốc tan biến: "Đúng rồi, những người biến mất trong thành chắc chắn đều đã đến khu an toàn đó rồi!"

Nhưng Tần Dục lại khẽ nhíu mày.

Sẽ dễ dàng vào được như vậy sao?

Lái xe dọc theo bức tường bao này một đoạn đường dài, mọi người mới tìm thấy lối vào duy nhất, chính là một cánh cổng sắt đóng chặt.

Camera giám sát phía trên bên trái cổng dường như cảm nhận được sự xuất hiện của bọn họ, từ từ xoay sang phải một chút, ống kính màu đỏ sẫm chĩa thẳng vào bọn họ.

"Những người sống sót xin xuống xe để kiểm tra, xin nhắc lại, những người sống sót xin xuống xe để kiểm tra."

Loa phóng thanh phía trên cổng phát ra giọng nói máy móc hơi rè.

Kiểm tra?

Nhan Ninh sững người, nhớ đến lúc bọn họ đến chỗ của Dư Thụ, phải cởi bỏ toàn bộ quần áo để kiểm tra xem có vết thương nào không.

Cô lập tức quay đầu nhìn Tô Lăng.

Tuy rằng hiện tại Tô Lăng trông không khác gì người bình thường, nhưng vết thương xuyên thấu chưa lành hẳn trên vai không thể giấu được.

Nếu bọn họ kiểm tra vết thương, Tô Lăng và Nghiêm Thừa Uyên chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tô Lăng hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, thấy Nhan Ninh lo lắng nhìn mình, không khỏi cười nói: "Sợ gì chứ, lỡ như bị phát hiện, cứ để lại cho tôi một chiếc xe RV là được."

Mặt Nhan Ninh xụ xuống.

"Đừng lo lắng, biết đâu bọn họ có khu cách ly gì đó thì sao?" Tô Lăng an ủi cô, "Xuống xe trước đã."

Nhan Ninh cùng những người khác xuống xe, liếc mắt thấy người đàn ông đi theo phía sau cũng xuống xe.

Cánh cổng đóng chặt được mở ra, hai hàng lính cầm s.ú.n.g chỉnh tề bước ra.

Tần Dục nheo mắt, vậy mà lại là quân đội.

Người dẫn đầu chĩa s.ú.n.g vào bọn họ: "Muốn vào khu an toàn, cần phải giao nộp xe cộ và vật tư mà các người mang theo, các người có đồng ý hợp tác không?"

Đội trưởng đội tuần tra La Tử Văn cứ tưởng nhóm người này sẽ giống như những người đến trước, không tình nguyện và gây rối, kết quả tất cả mọi người đều ngoan ngoãn gật đầu.

Dường như không hề luyến tiếc xe cộ và vật tư của mình.

Loading...