Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 47: ĐÂY LÀ ĐỘNG TÁC MÀ CON NGƯỜI CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC SAO?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:05:22
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Ninh đang dùng một tay chống đỡ gầm xe, tay kia nắm chặt một sợi dây leo núi, dây leo núi được buộc vào một thân cây trên vách núi.

Thân cây đó rõ ràng không chịu nổi sức nặng lớn như vậy, đang lung lay trong gió.

Nhan Ninh biết chống đỡ như vậy không được lâu, cô nắm chặt dây leo, nhanh chóng leo lên theo dây leo, cố gắng di chuyển xe đến gần lan can.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Thấy thân cây mà dây leo núi buộc vào gần như sắp bị bật gốc, Nhan Ninh nghiến răng nghiến lợi dồn sức, dùng hết sức lực cuối cùng ném chiếc xe vào trong lan can, Tô Lăng vội vàng lùi lại vài bước nhường chỗ.

Ầm một tiếng vang thật lớn, chiếc xe nặng nề rơi xuống đường.

Ngay lúc này, rễ cây cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng, trực tiếp tách khỏi đất, kéo theo dây leo núi cùng Nhan Ninh rơi xuống núi!

Tim Tần Dục thắt lại: "Nhan Ninh!"

"Em không sao!"

Giọng nói của cô gái từ xa xa dưới vách núi truyền đến, vang vọng trong thung lũng.

Nhan Ninh không rơi xuống, trong quá trình rơi xuống, cô đã nhanh tay nhanh mắt bám vào một tảng đá nhô ra trên vách núi, ngăn chặn đà rơi.

Nhờ sức bật siêu phàm, Nhan Ninh linh hoạt nhảy lên leo trèo, không tốn mấy sức lực đã trở lại đường.

Tô Lăng vừa rồi còn sợ đến mức tim ngừng đập, lúc này nhìn thấy cảnh tượng này thì ngây người ra, nhất thời không biết nên biểu hiện thế nào.

Đây... đây là động tác mà con người có thể làm được sao?

Nhan Ninh phủi phủi bụi trên tay, ngẩng đầu nhìn Tần Dục với vẻ mặt phức tạp, nhưng cơ thể lại nhạy bén nhận ra luồng khí lạnh lẽo nguy hiểm đó đang nhanh chóng đến gần.

Cô đột nhiên quay đầu lại, liền thấy con zombie cường tráng kia đang tức giận há to nanh vuốt lao về phía mình.

Rõ ràng, việc Nhan Ninh cứu chiếc xe đã khiến nó vô cùng tức giận.

Nhan Ninh nheo mắt lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y chuẩn bị chiến đấu, nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng xé gió sắc bén.

Trong nháy mắt, trán zombie bị xuyên thủng, xuất hiện một lỗ m.á.u to bằng nắm tay.

Zombie kinh ngạc trợn to mắt, không cam lòng gào thét về phía bọn họ, nó cố gắng giãy giụa, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà ngã xuống, m.á.u đen đỏ phun ra từ lỗ máu.

Vết thương này Nhan Ninh rất quen thuộc, là dị năng của Tần Dục.

Hửm?

Hình như có thứ gì đó đang phát sáng bên cạnh thi thể?

Nhan Ninh tò mò đi đến bên cạnh zombie ngồi xổm xuống, dùng ngón tay bới bới trong thứ chất màu đỏ trắng không rõ kia, nhặt được một viên tinh thể dính máu.

Zombie có tinh thể, quả nhiên là zombie tiến hóa.

Chẳng trách sức mạnh của con zombie này lại khủng khiếp như vậy.

Nhưng tốc độ của con zombie này rất bình thường, ngược lại là sức mạnh rất lớn, còn con zombie tiến hóa mà cô đánh c.h.ế.t lần trước thì sức mạnh bình thường, tốc độ lại vượt xa tưởng tượng.

Chẳng lẽ nói, hướng tiến hóa của zombie không giống nhau?

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau, Nhan Ninh thu hồi suy nghĩ, đứng dậy đưa viên tinh thể vừa tìm được cho Tần Dục.

Tần Dục không nhận lấy, mà rút một tờ giấy từ trong túi ra, nắm tay cô lau vết m.á.u cho cô.

Nhan Ninh chớp mắt nhìn anh: "Anh không muốn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-47-day-la-dong-tac-ma-con-nguoi-co-the-lam-duoc-sao.html.]

Tần Dục khựng lại, cảm xúc trong đáy mắt có chút khó hiểu, anh không nói gì lau sạch sẽ từng ngón tay của cô, sau đó mới lấy viên tinh thể trong tay cô.

Nhan Ninh cẩn thận quan sát biểu cảm của anh: "Anh có phải, đang giận không?"

"... Không có," Tần Dục nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa."

"Nhưng mà, nếu em không cứu bọn họ, bọn họ sẽ chết." Nhan Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tần Dục đương nhiên biết điều này, nhưng khoảnh khắc Nhan Ninh rơi xuống vách núi, tim anh như bị thứ gì đó siết chặt, lần đầu tiên cảm nhận được sự hoảng sợ.

Cảm giác này, anh không muốn trải qua lần thứ hai.

Sau khi xác nhận xung quanh không còn zombie nào khác, Tô Lăng đến bên chiếc xe được Nhan Ninh cứu, lo lắng vỗ cửa sổ: "Này, mọi người không sao chứ?"

Cửa xe được mở ra, Tô Lăng chú ý thấy tay Ứng Thiên Tiếu mở cửa vẫn còn run không ngừng.

Tô Lăng thò đầu nhìn vào trong, trong nhà di động đồ đạc lộn xộn, đồ vật vương vãi khắp nơi, ba người trong xe đều mang vẻ mặt kinh hồn bạt vía.

"Không sao, chỉ là bị dọa sợ một chút thôi," Ứng Thiên Tiếu ôm n.g.ự.c vẫn còn đập thình thịch, "Đây không phải là nhất thời chưa hoàn hồn lại sao."

Quả thực, đây không phải là ngồi tàu lượn siêu tốc hay trò chơi cảm giác mạnh trong công viên, sơ sẩy một chút là mất mạng thật.

Tô Lăng có thể hiểu được cảm giác của bọn họ, an ủi: "Người không sao là tốt rồi."

"Đúng rồi, con zombie đó đâu rồi?" Ứng Thiên Tiếu thở phào nhẹ nhõm, có chút sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao không thấy nữa?"

"Bị Tần Dục giải quyết rồi," Tô Lăng nhớ lại cảnh tượng khó tin kia, có chút cảm khái, "Vừa rồi nếu không có Nhan Ninh, thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi."

Từ Khoa vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi chứng kiến cảnh Nhan Ninh đại chiến với zombie tiến hóa lần trước. Anh ta cứ cảm thấy việc mình vẫn còn sống thật không chân thực: "Tôi... tôi thật sự còn sống sao? Không phải là ảo giác trước khi c.h.ế.t đấy chứ?"

Ứng Thiên Tiếu thấy anh ta như vậy cũng không nhịn được nữa, liền dùng sức véo mạnh vào cánh tay Từ Khoa khiến anh ta hét lên một tiếng đau đớn.

Ứng Thiên Tiếu cười tủm tỉm buông tay ra: "Thế nào? Giờ có cảm giác mình còn sống thật chưa?"

Từ Khoa: "..."

Khác với vẻ ồn ào của hai người họ, Nghiêm Thừa Uyên lại tỏ ra im lặng một cách bất thường.

Anh ta vẫn luôn biết Nhan Ninh rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn bất cứ ai ở đây.

Nhưng khoảnh khắc bị ném ra khỏi xe vừa rồi, cảm giác bất lực vẫn ập đến khiến anh ta không khỏi chấn động.

Dù đã thức tỉnh dị năng, nhưng dường như anh ta vẫn còn rất yếu.

Anh ta đã được Nhan Ninh cứu hai lần rồi.

"Đúng rồi, lúc nãy sao mọi người lại đột ngột dừng xe vậy?" Tô Lăng khó hiểu hỏi.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Từ Khoa vẫn còn sợ hãi: "Không phải chúng tôi muốn dừng xe, mà là có một con zombie chặn giữa đường. Ban đầu chúng tôi định cứ thế tông thẳng qua, ai ngờ nó chỉ dùng một tay đã chặn xe chúng tôi lại!"

"Cái gì? Một tay?" Tô Lăng kinh ngạc trợn to mắt.

Chỉ dùng một tay đã có thể chặn được xe đang chạy với tốc độ cao?

Đây là khái niệm gì vậy?

Đừng nói là người thường, ngay cả dị năng giả cũng chưa chắc làm được.

"Đó là zombie tiến hóa."

Mọi người nhìn sang, Nhan Ninh không biết từ lúc nào đã ra khỏi xe.

Loading...