Từ Khoa nhìn cửa cuốn không đóng lại phía sau qua cửa sổ xe, khó hiểu hỏi: “Cái cửa đó không cần đóng lại sao? Lỡ như có zombie đi vào thì sao?”
Nghiêm Thừa Uyên đang lái xe cười một tiếng: “Ai mà biết tình hình trong công viên thế nào, không thể chặn đường lui duy nhất chứ.”
Tuy rằng Từ Khoa ngoài mặt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không hiểu.
Nhìn xung quanh, gần đây căn bản không thấy một con zombie nào, còn có thể có tình huống bất ngờ gì nữa chứ.
Sau khi tìm được một bãi đất trống tương đối bằng phẳng để đậu xe, Tần Dục ôm một thùng giấy xuống xe, gõ cửa sổ xe kia.
Cửa sổ xe được kéo xuống, là Ứng Thiên Tiếu.
“Cứ ở đây đi, ngày mai trời sáng chúng ta lại đi,” nói xong, Tần Dục đưa thùng giấy trong tay cho Ứng Thiên Tiếu, “Đây là đồ ăn và nước uống, tự các cậu sắp xếp, không có việc gì thì tối nay đừng xuống xe.”
Ứng Thiên Tiếu nhận lấy thùng đồ ăn và nước uống, lại hỏi anh: “Tối nay chúng ta cần thay phiên nhau canh gác không?”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tần Dục dứt khoát từ chối: “Không cần.”
Ứng Thiên Tiếu khó hiểu: “Tại sao?”
Tại sao? Bởi vì ba dị năng giả bọn họ căn bản không ngủ được.
Chỉ là chuyện này Ứng Thiên Tiếu còn chưa biết, Tần Dục cũng không nói nhiều, chỉ nói với anh ta: “Cậu và Từ Khoa cứ yên tâm ngủ đi, Nghiêm Thừa Uyên sẽ chủ động xin canh gác.”
Ứng Thiên Tiếu rõ ràng không tin, anh ta liếc nhìn ra sau, nhỏ giọng hỏi: “Thật hay giả vậy? Anh cũng biết tính cách của Nghiêm Thừa Uyên mà.”
Tần Dục bình tĩnh nói: “Tin tôi đi.”
Tuy rằng Ứng Thiên Tiếu không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Ôm thùng đồ ăn và nước uống nặng trịch trở lại xe, Ứng Thiên Tiếu lấy mì gói bên trong ra, bắt đầu đun nước sôi nấu mì.
Nguồn điện di động trên xe RV có thể cung cấp nhu cầu điện cơ bản, nhưng cái giá phải trả là tiêu hao dầu diesel, may mà có Nhan Ninh, tạm thời bọn họ không cần lo lắng về vấn đề xăng dầu.
Mì nấu rất nhanh, Nghiêm Thừa Uyên ngửi thấy mùi thơm cũng đi tới, anh ta ngồi bên bàn ăn bốn người chờ mì gói, chủ động lên tiếng: “Tối nay các cậu ngủ đi, tôi canh gác là được.”
Ứng Thiên Tiếu sửng sốt, còn chưa kịp lên tiếng, Từ Khoa bên cạnh đã lập tức phản bác: “Sao được, anh lái xe cả ngày rồi, buổi tối càng nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”
Nghiêm Thừa Uyên không kiên nhẫn phẩy tay: “Bảo cậu ngủ thì cậu cứ ngủ đi, lắm lời vậy? Không muốn ngủ thì thức cùng tôi canh gác.”
Từ Khoa bị anh ta nói đến mức không biết nói gì, chỉ đành thở dài bất lực thỏa hiệp.
Ứng Thiên Tiếu vô cùng kinh ngạc.
Anh Dục, chuyện này anh cũng đoán được sao!
Mà lúc này trong xe RV khác, Nhan Ninh, Tần Dục và Tô Lăng ba người ăn qua loa một chút gì đó để lấp đầy bụng.
Mặt trời lặn xuống, xung quanh nhanh chóng tối sầm lại. Không có bất kỳ nguồn sáng nào, cả khu rừng chìm trong bóng tối đen kịt, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Nếu không có đèn xe trong nhà di động mang lại một chút cảm giác an toàn, chỉ riêng bầu không khí âm u đáng sợ của màn đêm cũng đủ khiến người ta bất an.
Tần Dục dọn dẹp xong bàn ăn, quay đầu lại thì thấy Nhan Ninh đã nằm trên chiếc giường nhỏ ở khoang sau, cuộn tròn trong chăn, chớp mắt nhìn anh: "Ngủ cùng nhau không?"
Tần Dục: "..."
Anh im lặng nhìn Tô Lăng đang ngồi cách đó ba mét.
Tô Lăng lập tức đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giả vờ uống nước: "Hai người cứ tự nhiên, dù sao tôi cũng không ngủ."
Miệng thì nói vậy, nhưng Tô Lăng vẫn len lén liếc nhìn, lòng hiếu kỳ càng lúc càng lớn.
Hai người này chắc chắn có gian tình!
Dù thế nào Tần Dục cũng không thể ôm Nhan Ninh ngủ dưới ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua của Tô Lăng, anh lắc đầu từ chối.
Nhan Ninh phồng má bất mãn: "Dỗi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-45-hai-nguoi-nay-chac-chan-co-gian-tinh.html.]
Chú mèo nhỏ đang tức giận cũng vô cùng đáng yêu.
Tần Dục không khỏi cong khóe môi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, gương mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhẹ.
"Ngủ ngoan đi, sáng mai anh gọi em dậy."
Nhan Ninh theo thói quen cọ cọ vào lòng bàn tay anh, thoải mái nheo mắt lại.
Nhưng mà, có phải cô đang ảo giác không?
Tay của Tần Dục hình như lạnh hơn trước một chút.
Có lẽ là nhiệt độ trên núi thấp hơn nên anh hơi lạnh?
Nhan Ninh thầm nghĩ trong lòng, áp má vào lòng bàn tay Tần Dục, mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì tai cô đột nhiên bắt được tiếng phanh xe từ xa.
Trong núi vô cùng yên tĩnh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất càng thêm rõ ràng.
Âm thanh ngày càng gần, Nhan Ninh đột nhiên mở mắt: "Có xe tới!"
Ánh mắt Tần Dục trở nên sắc bén, nhìn ra ngoài cửa sổ xe tối om.
Quả nhiên như Nhan Ninh nói, vài phút sau, một chiếc xe việt dã xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Chiếc xe đó như thể đã nhắm vào vị trí của hai chiếc nhà di động, từ từ lái đến, dừng lại cách đó chưa đầy mười mét.
Nhưng sau khi dừng xe, người bên trong không xuống xe.
Tần Dục cũng không hành động thiếu suy nghĩ, hai bên cứ giằng co như vậy.
Xảy ra tình huống ngoài ý muốn, Nhan Ninh vốn định đi ngủ cũng không ngủ được nữa, cô vén một góc rèm cửa sổ lên, len lén quan sát chiếc xe jeep lạ.
Thân xe gần như ẩn mình trong bóng tối, nhìn không rõ lắm, Nhan Ninh mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén trong xe cũng đang quan sát bọn họ.
Một người?
Nhan Ninh buông rèm cửa sổ xuống: "Em đi xem sao."
Nhưng cô vừa đi đến cửa xe đã bị Tần Dục nắm lấy tay: "Chưa rõ lai lịch của đối phương, đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Nhưng mà, anh ta chỉ có một mình."
Hơn nữa cô không cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, chứng tỏ đối phương không có ý định g.i.ế.c người.
Nghe Nhan Ninh nói chỉ có một người, Tần Dục khẽ động mắt: "Anh đi cùng em."
Hai người một trước một sau xuống xe, Nhan Ninh đi vài bước đến trước chiếc xe jeep, giơ tay gõ cửa kính xe.
Một lát sau, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, chính trực, giữa hai lông mày toát lên vẻ uy nghiêm, đôi mắt đen đang bình tĩnh đánh giá bọn họ.
"Tôi chỉ tạm nghỉ ở đây một đêm, không cần bận tâm đến tôi." Người đàn ông trầm giọng nói.
Nhan Ninh nhìn vào trong xe qua cửa kính, quả nhiên như cô cảm nhận, trong xe chỉ có một mình anh ta.
"Anh muốn đi đâu?" Nhan Ninh tò mò hỏi.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi không có mục tiêu, các người định đi đâu?"
"Chúng tôi muốn đi..."
Lời của Nhan Ninh còn chưa dứt đã bị Tần Dục bịt miệng lại.
Tần Dục ôm chặt cô gái trong ngực, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi giống anh."
"Ồ?" Ánh mắt người đàn ông lóe lên, "Nếu đều không có mục tiêu, vậy cùng nhau hành động nhé?"
"Không cần đâu," Tần Dục không chút do dự từ chối, "Chỉ là gặp gỡ tình cờ thôi, nhân lúc nơi này còn an toàn, anh nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói xong, Tần Dục không quay đầu lại kéo Nhan Ninh về xe.