Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MẠT THẾ CHI SỦNG YÊU THÀNH NGHIỆN - CHƯƠNG 44: LẦN ĐẦU TIÊN TRẢI NGHIỆM CẢM GIÁC GIÀU CÓ Ở TẬN THẾ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-26 15:51:07
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Ninh đi loanh quanh trong đó một vòng, mới phát hiện tất cả xe hoàn chỉnh đều được đặt ở một phòng trưng bày khác, hơn nữa mỗi chiếc xe đều giống như Ứng Thiên Tiếu nói, khoang xe phía sau có giường, có bàn ghế, có bếp, có nhà vệ sinh.

Chính là cái này rồi!

Cô hít sâu một hơi, thu hết tất cả những chiếc xe RV có vẻ ngoài có thể sử dụng được vào túi trữ vật.

Lúc quay lại thông qua cổng dịch chuyển, Nhan Ninh vừa nhìn đã thấy mấy người bọn họ đang tụ tập lại với nhau, không biết đang làm gì.

“Thật sự không sao chứ?” Cô lại xác nhận một lần nữa.

Một đám người ăn ý đồng loạt lắc đầu.

Nhan Ninh không hiểu gì, sau khi đóng cổng dịch chuyển, cô tuyên bố thành quả của mình với bọn họ: “Xe RV, tôi tìm thấy rồi…”

Ứng Thiên Tiếu lập tức hưng phấn nắm chặt tay: “Tuyệt vời!”

“… hai mươi chiếc.”

Nhan Ninh chậm rãi nói hết những lời còn lại.

Ứng Thiên Tiếu: “…”

Cũng không cần nhiều như vậy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Trên mặt đất bằng phẳng, hai mươi chiếc xe RV được xếp ngay ngắn, lớn có nhỏ có, kiểu dáng khác nhau.

Nhan Ninh cười tủm tỉm khoe thành quả của mình: “Chọn tùy ý.”

Những người còn lại rơi vào trầm mặc.

Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác giàu có ở tận thế.

Nói thế nào nhỉ… hơi kỳ lạ.

“Vậy… mọi người ai biết lái xe?” Từ Khoa hỏi.

Ngoại trừ Nhan Ninh, tất cả những người khác đều giơ tay.

Bao gồm cả Tô Lăng trông rõ ràng còn đang học cấp ba.

Từ Khoa nghi ngờ đánh giá cậu ta một cái, Tô Lăng nhìn thế này rõ ràng chưa đủ mười tám tuổi, chẳng lẽ có bằng lái xe?

Cuối cùng anh ta vẫn nuốt câu này xuống.

Dù sao ở tận thế cũng không còn thứ gọi là luật giao thông nữa, chỉ cần biết đạp ga và phanh là được.

“Vậy chúng ta mỗi xe hai người, lái ba chiếc đi nhé?” Từ Khoa đề nghị.

“Lái ba chiếc, lại còn toàn là xe RV, quá thu hút sự chú ý,” Tần Dục suy nghĩ một lúc, nói, “Hai chiếc là vừa.”

Tuy rằng Nghiêm Thừa Uyên không ưa Tần Dục, nhưng lúc này vẫn đồng ý với quan điểm của anh: “Đúng vậy, lái ba chiếc xe RV ở tận thế, cho dù không mang theo tài nguyên cũng dễ trở thành mục tiêu bị cướp bóc, hơn nữa, nhân lực phân tán quá sẽ không dễ ứng phó với tình huống bất ngờ, tôi cũng đề nghị hai chiếc.”

Cuối cùng sau khi thương lượng, mọi người nhất trí quyết định chia làm hai xe rời đi.

Tần Dục xoa đầu Nhan Ninh: “Em đi cùng anh nhé.”

Nhan Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Cảnh tượng này khiến Nghiêm Thừa Uyên tức đến mức mắt bốc hỏa, lập tức cũng muốn lên xe cùng Nhan Ninh, nhưng bị Từ Khoa ngăn lại.

Từ Khoa lộ vẻ khó xử: “Anh Uyên, tôi thấy… anh tốt nhất nên ngồi xe kia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-44-lan-dau-tien-trai-nghiem-cam-giac-giau-co-o-tan-the.html.]

Nghiêm Thừa Uyên nhướng mày: “Tôi?”

Nghe ra ý không vui trong lời nói của anh ta, Từ Khoa vội vàng xua tay, cười khổ giải thích: “Tôi không có ý chia rẽ hai người, chỉ là ba người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đội chúng ta đều ở cùng một xe, lỡ như gặp phải tình huống bất ngờ nào đó thì không ổn.”

Nghiêm Thừa Uyên: “…”

Anh ta nhớ ra rồi, trong những người còn lại, Ứng Thiên Tiếu và Từ Khoa đều không có dị năng, dị năng của Tô Lăng cũng không phải hệ chiến đấu.

Nghiêm Thừa Uyên liếc nhìn Nhan Ninh đã lên xe theo Tần Dục, day day mi tâm có chút bực bội: “Thôi, đi thôi, lên xe kia.”

Dù sao thì ở tận thế, mạng sống quan trọng hơn tình cảm nhiều.

Một số vật tư còn sót lại cuối cùng của căn cứ trấn Hoành Quảng này đều được chuyển lên xe RV, sau khi hai chiếc xe đổ đầy xăng, lại tiếp tục đi dọc theo quốc lộ hướng về thành phố Thanh Vân.

Các thành phố và thị trấn trên đường đi đều không ngoại lệ đã bị zombie chiếm đóng, trên quốc lộ cũng thỉnh thoảng có những chiếc xe bị đ.â.m nát nằm chắn ngang đường.

Nhưng mỗi khi xe của bọn họ đến gần những chướng ngại vật đó, sẽ đột nhiên có một cơn gió lớn cuốn bay tất cả chướng ngại vật trên đường đi.

“Đây là, dị năng của anh à?” Nhan Ninh ngồi ở ghế phụ tò mò hỏi Tần Dục.

Tần Dục ừ một tiếng: “Sau khi hấp thụ năng lượng trong tinh thể đó, dị năng của anh mạnh hơn trước rất nhiều.”

Vậy lần sau nếu gặp lại zombie biến dị, lấy tinh thể cho Tần Dục hấp thụ, chẳng phải anh sẽ càng mạnh hơn sao?

Nhan Ninh không biết zombie biến dị có trở nên phổ biến hơn theo thời gian hay không.

Nhưng loại tinh thể có thể khiến người ta mạnh lên này, cuối cùng chắc chắn sẽ giống như công pháp ở yêu giới, nhất định sẽ trở thành cốt lõi của cuộc chiến giữa con người với nhau.

Tiếp tục đi khoảng năm sáu tiếng, trời đã sập tối, mặt trời xa xa đã bắt đầu lặn về phía tây.

Tiếp tục lái xe sau khi trời tối không chỉ tầm nhìn kém, mà tiếng động cơ cũng sẽ thu hút một lượng lớn zombie.

Phải tìm một nơi tương đối an toàn để nghỉ ngơi mới được.

Ánh mắt Tần Dục rơi vào biển báo vừa lướt qua ——

[Công viên địa chất ven sông Hồng 10km]

Đã là công viên địa chất thì lượng người qua lại hẳn là rất ít, hơn nữa diện tích rộng lớn lại trống trải, thích hợp làm nơi nghỉ ngơi ban đêm.

Sau khi xác định mục tiêu tối nay, Tần Dục lập tức bảo Tô Lăng đi liên lạc với xe kia.

Nhan Ninh đang ghé vào cửa sổ xe tò mò ngắm nhìn phong cảnh dọc đường.

Đây là nơi cô chưa từng đến, không giống như đồng bằng rộng lớn trước đây, nơi này không xa là những dãy núi cao thấp trùng điệp.

Núi non nhấp nhô, cây cối xanh um tươi tốt, nếu không phải thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con zombie lang thang lẻ loi bên đường, so với thành phố có mật độ zombie dày đặc đáng sợ, nơi này gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nguy hiểm.

Xe rẽ vào đường nhỏ, lại đi dọc theo đường núi một lúc lâu, cuối cùng Nhan Ninh cũng nhìn thấy cổng vào “Công viên địa chất ven sông Hồng”.

Cổng vào được xây dựng rất hoành tráng, nhưng cửa cuốn tự động cho phép xe cộ đi qua lại đang đóng.

Nhan Ninh quan sát rừng núi xanh um xung quanh, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc, nơi này trông giống như yêu giới mà cô đã sống nhiều năm.

“Nói sao đây? Chúng ta có vào không?” Nghiêm Thừa Uyên thò đầu ra khỏi cửa sổ xe hỏi.

Tần Dục gật đầu: “Vào đi, tôi đến phòng bảo vệ xem sao.”

Cửa phòng bảo vệ không ngoài dự đoán đã bị khóa chặt, nhưng đối với Nhan Ninh mà nói thì giống như không có khóa vậy, cô dễ dàng mở cửa.

Trong phòng bảo vệ này chỉ có bàn ghế đơn giản, sổ đăng ký khách được vứt tùy ý trên bàn chưa kịp cất, có lẽ sau khi tận thế bùng nổ, nhân viên ở đây đã bỏ trốn qua đêm.

Tần Dục tìm kiếm trong ngăn kéo, nhanh chóng tìm thấy chìa khóa cửa cuốn, anh dùng chìa khóa mở khóa, rồi dùng sức đẩy cửa cuốn chặn xe ra.

Hai chiếc xe RV lần lượt lái vào công viên, đi sâu vào trong.

Loading...