Sau khi anh hấp thụ năng lượng trong tinh thể, trong đầu lập tức bị vô số thông tin tiêu cực lấp đầy.
Bên tai toàn là tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng cầu cứu.
Trong khoang mũi toàn là mùi m.á.u tanh nồng nặc đến nghẹt thở.
Ngay cả trước mắt cũng là một bức tranh tử vong, trong đầu như có một giọng nói khác không ngừng xâm chiếm anh.
Có người bị zombie cắn đứt cổ, cắn đứt tay chân...
【Chỉ là những kẻ đáng thương đang thoi thóp mà thôi.】
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Có người bị người thân bạn bè đẩy vào đám zombie...
【Tại sao nhất định phải cố gắng sống sót?】
Có người bị đồng loại g.i.ế.c chết...
【Thế giới như vậy, có cần thiết phải tiếp tục không?】
Cái c.h.ế.t của hàng ngàn hàng vạn người không ngừng diễn ra trước mắt anh, ngũ giác bị che lấp, anh rơi vào bóng tối cùng cực không thể thoát ra.
Ngay khi sắp rơi xuống vực sâu, Tần Dục nghe thấy có người không ngừng gọi tên anh bên tai.
Là giọng của Nhan Ninh.
Từng tiếng, từng câu, cứ thế kéo anh ra khỏi vũng bùn lầy.
"Này, trả lời tôi!" Nghiêm Thừa Uyên cau mày.
"... Ừ, dị năng của tôi quả thật đã tiến hóa." Tần Dục hoàn hồn, thành thật trả lời anh ta.
So với Nghiêm Thừa Uyên hơi nóng nảy, Tô Lăng lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có lẽ là vừa đi một vòng trước cửa quỷ môn quan, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng sát khí nhàn nhạt trong mắt Tần Dục.
Cái giá của sự tiến hóa dị năng rốt cuộc là gì?
Không ai biết.
...
Cơn lốc xoáy vừa nổi lên bên ngoài thị trấn, quả nhiên như lời Tần Dục nói, đột ngột biến mất.
Nhưng mây đen vẫn chưa tan, sau một thời gian dài kể từ khi tận thế bùng nổ, trận mưa lớn thứ hai đã đổ xuống.
Mưa rơi lộp độp trên cửa kính, tiếng mưa rơi tí tách khiến bọn họ nhớ lại lúc tận thế mới bùng nổ, chính là vì một trận mưa lớn trên toàn cầu như thế này.
Những người bị dính mưa, không có ngoại lệ đều biến thành zombie.
"Cơn mưa này có thể dầm không? Dầm mưa sẽ xảy ra chuyện không?" Ứng Thiên Tiếu đứng bên cửa sổ nhìn ra xa.
Qua cửa sổ có thể nhìn thấy những con zombie vẫn lang thang như thường lệ ở rìa kết giới, mưa đối với đám xác sống kia đương nhiên là không hề hấn gì.
Tô Lăng chống cằm, có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai biết được, tôi thấy tốt nhất là đừng chạm vào thì hơn."
Mưa lớn như vậy, không biết Dư Thụ có dẫn chị gái cậu ta chạy thoát an toàn hay không.
Muốn tìm một căn cứ an toàn mới cũng rất khó.
Nhan Ninh ngồi bên cạnh Tần Dục, vẫn có thể cảm nhận được cơ thể anh lạnh như băng.
Tần Dục chú ý đến ánh mắt lo lắng của cô, dịu dàng sờ đầu cô: "Anh không sao."
Mọi người ngồi trong nhà ăn khô ráo yên tĩnh, mỗi người một suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-the-chi-sung-yeu-thanh-nghien/chuong-42-cai-gia-cua-su-tien-hoa-di-nang-rot-cuoc-la-gi.html.]
Không lâu sau, Từ Khoa cầm một tấm bản đồ vội vàng đi tới: "Hiện tại chỉ còn tấm bản đồ này, mọi người lại đây ngồi đi."
Những người còn lại đều vây lại, ngồi cùng nhau bắt đầu thảo luận kế hoạch tiếp theo.
"Kế hoạch ban đầu của chúng ta là đến Thanh Vân." Tần Dục khoanh tròn một khu vực trên bản đồ, "Trước đây dựa theo phỏng đoán từ các bản tin tức, Thanh Vân và khu vực xung quanh này là nơi zombie lây lan chậm nhất."
"Nói không chừng là do địa hình?" Từ Khoa xem xét bản đồ, "Thanh Vân nằm ở vùng núi, so với vùng đồng bằng bên chúng ta, có lẽ dễ dàng ngăn cách zombie để làm khu vực an toàn hơn."
"Cho dù là địa hình hay gì đi nữa, bây giờ ngoài Thanh Vân còn có mục tiêu thứ hai nào khác sao?" Nghiêm Thừa Uyên nghiêm túc hỏi.
Không ai lên tiếng.
Trong thời kỳ tận thế, mọi người hoặc là tìm người thân, hoặc là tìm bạn bè, hoặc là chạy đến đâu thì hay đến đó.
Làm gì có mục tiêu rõ ràng nào chứ?
Nếu không phải mật độ zombie ở thị trấn này quá lớn, lo lắng sẽ xuất hiện con zombie biến dị thứ hai đột phá kết giới, thì thực ra bọn họ có thể không cần rời đi, nơi này rất tốt.
"Bây giờ cậu không sao rồi, không định đi tìm chị gái cậu sao?" Nghiêm Thừa Uyên hỏi Tô Lăng.
Tô Lăng khẽ giật mình, cười khẽ lắc đầu: "Trong mắt chị gái tôi, tôi đã c.h.ế.t rồi, không cần phải đi quấy rầy chị ấy nữa."
Hơn nữa cơ thể cậu ta rốt cuộc là tình trạng gì, cậu ta còn chưa rõ, chi bằng cứ coi như cậu ta đã chết.
Huống hồ còn có Dư Thụ bảo vệ chị gái.
Thấy những người khác không nói gì, Tô Lăng chỉ vào dấu hiệu trên bản đồ: "Vậy mục tiêu của chúng ta sẽ là Thanh Vân, còn xe thì sao?"
Bây giờ bọn họ có sáu người, nghĩa là ít nhất cần hai chiếc xe.
Chiếc SUV màu đen của Nghiêm Thừa Uyên đã bị hỏng hoàn toàn không thể lái được nữa.
Chiếc xe tải nhỏ màu trắng miễn cưỡng có thể sử dụng, vẫn phải tìm thêm một chiếc xe nữa.
Nói đến việc tìm xe, ánh mắt của Ứng Thiên Tiếu lập tức nhìn về phía Nhan Ninh.
Anh ta vẫn còn nhớ kỳ tích biến ra xe từ hư không của Nhan Ninh.
Nhan Ninh bị ánh mắt nóng bỏng của anh ta nhìn chằm chằm, cô đột nhiên linh quang lóe lên, vậy mà lại hiểu ý của Ứng Thiên Tiếu: "Muốn, xe gì?"
"Xe RV! Đương nhiên là xe RV!" Ứng Thiên Tiếu lập tức thành tâm thành ý ước nguyện.
Xe RV có không gian hoạt động rộng rãi, còn có thể ngủ trực tiếp trên xe, cũng đỡ mất công vất vả tìm chỗ ở.
Huống hồ bây giờ lại có thêm Tô Lăng, cũng không cần lo lắng về độ bền của cửa kính xe, dù sao nghĩ thế nào thì xe RV cũng là phù hợp nhất.
“Sao lại có xe RV?” Những người khác đều tỏ vẻ khó hiểu, “Anh nhìn thấy xe RV trên đường à?”
Nhìn bộ dạng không biết gì của mọi người, Ứng Thiên Tiếu hiếm khi lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Đấy, không biết chứ gì.
Em Nhan Ninh chính là cây đèn thần Aladdin đấy!
Tuy rằng cô hơi lẫn lộn đồ vật một chút.
Ví dụ như lần trước đã nhầm chiếc xe RV mà Tần Dục vẽ thành xe tải nhỏ.
Nhưng không quan trọng, Ứng Thiên Tiếu cố gắng miêu tả chi tiết sự khác biệt của xe RV với Nhan Ninh: “Kích thước của xe RV gần bằng chiếc xe tải nhỏ đó, nhưng bên trong khoang xe có giường, bàn ghế, thậm chí còn có cả bếp và nhà vệ sinh!”
Đúng vậy, chiếc xe RV đầy đủ tiện nghi quả thực là chiếc xe trong mơ ở tận thế!
Thế nhưng Nhan Ninh hoàn toàn chưa từng thấy xe RV, vẻ mặt hoang mang nghe Ứng Thiên Tiếu miêu tả, vẫn không biết anh ta đang nói gì.
Những thứ chưa từng thấy, cô cũng không thể lấy ra từ túi thần kỳ.