Mặt Nạ Của Em - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:01:38
Lượt xem: 17
“Tôi biết sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.”
Chu Diễn sững sờ.
“Anh là người Chu Chính Hiến tín nhiệm nhất, cũng là phụ tá đắc lực của anh ấy, nếu anh ấy muốn cho người điều tra tôi, trừ anh ra, anh ấy sẽ không yên tâm về người khác.”
Chu Diễn, "... Xin lỗi."
Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, “Kỳ lạ nhỉ, hai người đều nói xin lỗi với tôi là sao vậy?"
Chu Diễn cúi đầu không nói chuyện, anh ta cũng không biết sao lại như vậy, chỉ cảm thấy... Nên xin lỗi cô. Nhớ lại bản thân từng thề son sắt “Nếu như là tôi, tôi cũng sẽ cứu thiếu gia trước.”, anh ta chỉ cảm tháy áy náy không dứt.
Cô bé này, dù sao cũng là người thân của anh ta.
“Được rồi...” Lâm Tẫn Nhiễm cười giễu, “Đừng có diễn mấy chuyện buồn với tôi, anh không cần phải như thế.”
Chu Diễn mím môi không nói gì.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhướng mày, “Anh ăn chưa, nếu chưa ăn thì tôi làm một phần cho anh.”
Chu Diễn không yên lòng gật đầu, “Tôi ăn rồi, cô ăn đi.”
“Ừ.”
Sau khi Lâm Tẫn Nhiễm ăn xong bữa sáng thì Chu Chính Hiến và cha mẹ cô đã trở về.
Ba người vừa nói vừa cười, dường như cuộc nói chuyện khá thú vị. Lâm Tẫn Nhiễm ngồi trên ghế sô pha nhìn ba người bọn họ, “Mấy người đi dạo lâu hơn so với bình thường đấy.”
Trên mặt Đổng Hựu Cầm tràn ngập ý cười, “Có Chính Hiến đi cùng nên cha mẹ nói chuyện lâu hơn một chút."
Lâm Tẫn Nhiễm bĩu môi, “Không ngờ người nào đó còn biết lấy lòng trưởng bối.”
Chu Chính Hiến đang đưa Lâm Phong về phòng, nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn cô, “Bởi vì đó là cha mẹ em nên mới như thế.”
Ý cười trên mặt Đổng Hựu Cầm lại càng tươi hơn, “Ấy ấy, đứa trẻ này rất hiểu chuyện, để cậu ấy cùng đi dạo với hai người già đúng là làm khó nó.”
Lâm Tẫn Nhiễm: Đúng là chưa cần một ngày đã dễ dàng thu phục cha mẹ cô rồi.
Giữa trưa, sau khi cơm nước xong, Lâm Tẫn Nhiễm trở về phòng nghịch di động. Bên ngoài phòng khách, người nào đó đang trò chuyện vui vẻ với bà Đổng nhà cô, Lâm Tẫn Nhiễm rất tò mò, có chuyện gì có thể khiến cho hai người nói chuyện lâu như vậy...
“Cốc cốc cốc.”
“Vào đi.” Lâm Tẫn Nhiễm ngồi trước máy tính ở bàn học, nghe được tiếng gõ cửa thì thuận miệng đáp.
“Còn tưởng em ngủ trưa.” Người bước vào là Chu Chính Hiến, anh vừa vào đã đóng cửa lại.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy anh thì hơi sửng sốt, “Mẹ em đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-97.html.]
“Ở phòng bếp, nói muốn làm bữa trưa cho chúng ta, Chu Diễn cũng đi giúp cô rồi.”
Lâm Tẫn Nhiễm "À" một tiếng, bỗng nhiên tò mò nhìn anh, “Anh và mẹ em có nhiều chuyện để tán gẫu vậy sao?”
“Có chứ.” Chu Chính Hiến cúi người, một tay chống lên bàn, một tay đặt lên lưng ghế cô ngồi, “Nói về em, còn có rất nhiều chuyện này nọ có thể tán gẫu.”
Ánh mắt Lâm Tẫn Nhiễm chợt lóe, “Hai người đã nói đến mức nào rồi?”
“Đến mức khiến mẹ em cảm thấy em và anh..."
“Và anh cái gì?”
Chu Chính Hiến khẽ cười, “Em không phát hiện ra mẹ em đã coi anh là bạn trai em rồi sao?"
"... Không."
Chu Chính Hiến híp mắt, cong tay gõ vào ót cô, “Thị lực của em không tốt lắm.”
Lâm Tẫn Nhiễm lườm anh, “Thị lực của anh không tốt thì đúng hơn.”
Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, cụp mắt nhìn cô, “Đứng lên.”
Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu nhìn anh, “Làm gì?”
“Ôm một lát.”
Trái tim Lâm Tẫn Nhiễm đập mạnh hơn, cô thừa nhận, chỉ ba chữ đó thôi, cô bị trêu chọc rồi.
Nhưng Chu Chính Hiến thấy cô ngồi yên không nhúc nhích thì cho rằng cô không chịu phối hợp, nên anh trực tiếp cúi xuống ôm cô từ trên ghế lên, thuận tiện thở dài một cái, “Càng lớn càng không nghe lời, sau này phải làm thế nào với em bây giờ?”
“Anh làm gì đấy?" Lâm Tẫn Nhiễm theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, vừa rồi anh đi vào chỉ thuận tay đóng cửa lại, cũng không khóa cửa.
Chu Chính Hiến thấy ánh mắt cô thì lập tức đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh duỗi tay véo má cô, “Em cảm thấy anh đang ở trong phòng em thì còn có ai không có mắt nhìn mà đẩy cửa vào?”
Lâm Tẫn Nhiễm, "... Anh đừng làm loạn."
Chu Chính Hiến cúi người, khiến cho cô và anh càng dựa sát vào nhau hơn, “Anh làm loạn cái gì?”
Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn anh, hai tay người này ôm chặt lấy eo cô, vậy mà vẫn còn mặt mũi hỏi lại.
“Em nói làm loạn, đại khái là như vậy à.....” Chu Chính Hiến dùng sức bế cô lên, sau đó ném cô lên giường.
Lâm Tẫn Nhiễm buồn bực hừ một tiếng, may là lúc này cô vẫn giữ được lý trí không hét lớn, nếu không... không biết mấy người ở ngoài sẽ nghĩ thế nào nữa.
Người đàn ông ở bên giường cúi người xuống, hai tay chống hai bên người cô, thân thể cũng không hoàn toàn áp xuống, nhưng... hai thân thể tiếp xúc qua lớp quần áo, vẫn có cảm giác mờ ám.
“Nhiễm Nhiễm, buổi chiều anh phải đi rồi.” Giọng nói của người đàn ông phía trên hơi khàn khàn, anh thấp giọng nói, “Anh sợ anh sẽ nhớ em, cho nên em mau về sớm một chút.”