Mặt Nạ Của Em - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-10-20 21:01:13
Lượt xem: 17
Trong tiếng reo hò của đám con gái xung quanh, cuối cùng cũng gắp được con sao biển. Chu Chính Hiến bình tĩnh nhướng mày, cúi người lấy nó ra, đặt vào trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm, “Cầm lấy.”
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn dáng vẻ đắc ý của người đàn ông trước mặt, khóe miệng tràn ngập ý cười, “Đúng là trăm cay nghìn đắng... Cảm ơn anh.”
“Chỉ cảm ơn như vậy thôi sao?” Chu Chính Hiến nhíu mày, nhưng khóe miệng cũng hơi cong lên. Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh, “Vậy anh còn muốn thế nào nữa?”
Bàn tay Chu Chính Hiến vòng ra phía sau khoác nhẹ lên vai cô, vẻ mặt dịu dàng không hiểu sao hơi lưu manh, “Cái này, để anh nghĩ đã....”
“Mỹ nữ, mau hôn người ta một cái đi.” Đột nhiên không biết ai đó ở xung quanh nói đùa, sau đó nhiều người cũng hùa theo, “Đúng vậy đúng vậy, hôn một cái đi. Bỏ ra nhiều tiền như vậy, không hôn một cái đúng là có lỗi với người ta đó.”
Chu Chính Hiến rất hưởng thụ cong môi cười, anh nghiêng đầu nhìn người con gái bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, “Ý kiến của mọi người cũng không tồi.”
Lâm Tẫn Nhiễm nâng khuỷu tay lên, cô không dùng nhiều lực, đẩy người nào đó ra. Sau đó cô ôm gấu bông đi ra khỏi đám đông.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cô bị anh đưa tay kéo lại, Chu Chính Hiến nhìn về phía trước, cười nói, “Làm sao vậy, cô gái nhỏ nhà anh xấu hổ à?”
Lâm Tẫn Nhiễm dừng chân, trừng mắt với anh, “Ai xấu hổ chứ?”
“Không sao.” Chu Chính Hiến dừng lại, cúi xuống như đang đánh giá cô.
Lâm Tẫn Nhiễm bị nhìn chằm chằm thì mặt nóng lên, cô nhét hai con gấu bông vào lòng anh, tức giận nói, “Gọi điện thoại cho Chu Diễn, bảo anh ta đến đón anh về đi... Ối.”
“Bây giờ bảo cậu ta đến, em muốn cậu ta làm cái bóng đèn cao áp hả?” Chu Chính Hiến duỗi tay ôm cô vào ngực, mà hai con gấu bông bị nhét trong n.g.ự.c anh lúc nãy bị kẹp giữa hai người.
Pikachu & Sao biển: Chúng tôi uất ức quá đi mất, nhưng chúng tôi không nói được...
Lâm Tẫn Nhiễm: “....”
Chu Chính Hiến, “Em đã không thấy xấu hổ, vậy......”
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩng đầu, vậy cái gì?
Không đợi cô mở miệng hỏi đã có một bóng người phủ xuống, người đàn ông đang ôm cô vô cùng chính xác áp môi mình lên môi cô. Xúc cảm lành lạnh trên môi là hơi thở mà cô quen thuộc, tim đập lỡ một nhịp.
Mà phía sau bọn họ, mấy người vừa nãy chứng kiến Chu Chính Hiến bỏ ra “số tiền lớn” để gắp gấu bông vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ, bây giờ đều ầm ĩ hét lên, ánh mắt kia, tuyệt đối đều tràn ngập bong bóng màu hồng.
Lâm Tẫn Nhiễm biết có người đang nhìn họ, ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, đột nhiên cô cảm thấy... Những người này dường như hơi chướng mắt.
“Lại ngây người rồi.” Chu Chính Hiến hơi buông cô ra, giọng nói mềm mại mà quyến rũ vang lên, “Mấy ngày nay em không tới, anh rất nhớ em.”
---------------------------------------------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-96.html.]
Đêm nay Lâm Tẫn Nhiễm ngủ rất ngon, trong mộng, cô lại mơ thấy Chu Chính Hiến.
Bộ dạng của anh khi hai mươi tuổi tuy rằng hơi ngây ngô, nhưng không khác bây giờ là mấy. Anh dắt cô của năm hơn mười tuổi, cùng đi trên con đường mà hôm nay bọn họ đi.
Đi được một lúc, anh đột nhiên cúi đầu muốn hôn cô, trong mơ, cô gái mười lăm tuổi đỏ mặt, đưa tay ngăn môi anh không cho anh tới gần.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe người đàn ông nói bên tai cô gái, “Chờ em trưởng thành anh sẽ không bỏ qua cho em.”
Hôm sau khi tỉnh ngủ, những lời này vẫn luôn quanh quẩn bên tai Lâm Tẫn Nhiễm. Cô ngồi dậy, đưa tay đỡ trán.
Ôi, xem ra giấc mơ rất chân thực.
Lâm Tẫn Nhiễm rời giường, cô bước ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy người ngồi trên sô pha, cô sửng sốt, nói, “Sao anh lại ở đây?"
Chu Diễn đang nghịch điện thoại di động, nghe thấy vậy thì ngước mắt lên, anh ta hơi bối rối, “À... Thiếu gia ra ngoài đi dạo với cô chú rồi, tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi ở đây.”
Lâm Tẫn Nhiễm, “Đi dạo? Anh ấy và cha mẹ tôi?” Bình thường giờ này quả thật mẹ cô hay đưa cha ra ngoài đi dạo một lúc, nhưng mà, tại sao Chu Chính Hiến lại đi cùng?
Chu Diễn "Ừ" một tiếng, “Họ nói sẽ trở về sớm thôi.”
“Được rồi.” Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, đi vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi xong, cô tùy ý ngồi xuống bên cạnh Chu Diễn.
Chu Diễn nhìn cô, “Buổi sáng cô muốn ăn gì? Tôi làm cho cô.”
Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt, “Hả?”
Chu Diễn ho nhẹ, “Hôm qua tôi thấy có bánh mì trong tủ lạnh, tôi rán giúp cô một quả trứng nhé?”
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, “Anh là khách, anh ở trong nhà tôi làm bữa sáng cho tôi còn ra thể thống gì nữa. Thôi bỏ đi, tôi tự làm là được rồi.”
Nói xong, Lâm Tẫn Nhiễm đứng dậy.
“Tôi, tôi biết rồi.”
Người phía sau bất ngờ nói.
Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu, nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu, “Biết cái gì?”
Chu Diễn mấp máy môi, “Biết cô là ai.”
Vừa dứt lời, anh ta nhận ra ánh mắt của người trước mặt trở nên cẩn thận một cách khác thường, Chu Diễn vội nói, “Tôi sẽ không nói ra ngoài, trừ thiếu gia thì không ai biết cả.”
Một lúc lâu sau Lâm Tẫn Nhiễm vẫn không nói gì, trong lòng Chu Diễn hơi hồi hộp, “Tẫn Nhiễm, tôi...”