Mặt Nạ Của Em - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:25:56
Lượt xem: 11
Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn người, lần đó anh và Triêu Triêu đến phòng tìm cô là đã sớm nghĩ đến việc làm như vậy sao?
Vậy cái vòng tay đó.
Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt, có chắc là Triêu Triêu mua không?
--------------------------------------------------
Một tuần sau, vào buổi trưa nào đó.
Bình thường thời gian này Lâm Tẫn Nhiễm sẽ xuất hiện trong thư phòng của Chu Chính Hiến. Nhưng bất ngờ, lần này người đưa thuốc tới thư phòng là Vân Thanh.
Chu Chính Hiến nhíu mày nhìn cậu ta, “Lâm Tẫn Nhiễm đâu?”
Vân Thanh đặt thuốc lên bàn, “Cô ấy xin phép nghỉ, nói mấy ngày này không tới ạ.”
“Vì sao?”
Vân Thanh lén lút ngước mắt nhìn thiếu gia nhà mình, “À... Nói là trong nhà có chuyện, nên trở về một chuyến.”
Tay Chu Chính Hiến cầm bút máy dừng lại một chút, “Cậu đi ra ngoài gọi Chu Diễn vào đây.”
Vân Thanh cung kính gật đầu, “Vâng.”
Ba phút sau, Chu Diễn đi vào thư phòng.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn tư liệu về Lâm Tẫn Nhiễm."
“Dạ?”
“Địa chỉ nhà hiện tại, cha mẹ cô ấy, còn có những chuyện mấy năm nay cô ấy... trải qua.” Giọng nói của Chu Chính Hiến hơi trầm xuống, “Càng chi tiết càng tốt.”
Chu Diễn, “Vâng, tôi lập tức cho người đi điều tra.”
“Đợi chút.” Chu Chính Hiến bỗng nhiên gọi Chu Diễn lại.
Chu Diễn, “Cậu còn muốn dặn dò gì nữa?”
“Điều tra bí mật, đừng để người khác biết.” Nói xong, Chu Chính Hiến nhìn anh ta, “Có một số việc không cần thiết phải giấu cậu, nhưng cậu có biết cũng phải làm như không biết.”
Chu Diễn chớp chớp mắt, không biết lời nói của anh có ý gì.
“Phải nhớ, chuyện về Lâm Tẫn Nhiễm, trừ tôi ra, không được để lộ cho người khác dù chỉ một chữ.”
Chu Diễn thu hồi ánh mắt, ý thức được đây là chuyện quan trọng, vì thế anh ta trịnh trọng gật đầu, “Rõ rồi ạ.”
Tỉnh Liêu Ninh. (2)
(2) Liêu Ninh là một tỉnh nằm ở Đông Bắc Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tỉnh Liêu Ninh là một bộ phận của vành đai kinh tế Bột Hải tại Trung Quốc. Thủ phủ tỉnh Liêu Ninh đặt tại Thẩm Dương.
“Mẹ, con đi siêu thị mua đồ ăn buổi tối nhé, tiện thể mua nước hoa quả luôn.” Lâm Tẫn Nhiễm đi đến trước cửa nhà, tùy ý đi đôi dép nào đó ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-91.html.]
“Này, nhớ mua một lọ nước tương, trong bếp đã hết rồi.” Đổng Hựu Cầm đứng phía sau gọi với.
“Con biết rồi.” Lâm Tẫn Nhiễm lấy điện thoại và chìa khóa rồi thuận tay đóng cửa lại.
Mới ra khỏi cửa, cửa nhà đối diện cũng mở ra. Một người đàn ông anh tuấn cao lớn đi ra, gặp cô liền hỏi, “Đi đâu vậy?”
Lâm Tẫn Nhiễm, “Đi siêu thị mua ít đồ.”
“Đúng lúc anh cũng đi, cùng đi đi.”
Lâm Tẫn Nhiễm, “Được.”
Hai người sóng vai vào thanh máy đi xuống tầng, cùng đi bộ tới siêu thị gần tiểu khu.
“Lần này về mấy ngày?” Trong siêu thị, Phó Tư Nguyên đẩy xe chứa đồ ăn.
“Ở lại tầm hai ba ngày, cha em đột nhiên bị huyết áp cao, em chờ thân thể ông ổn định lại rồi mới đi.”
“Ừ.” Phó Tư Nguyên tiện tay lấy mấy túi đồ ăn vặt ở cái kệ phía trên, “Đúng dịp anh cũng ở nhà mấy ngày, có chuyện gì nhớ gọi anh.”
Lâm Tẫn Nhiễm tùy tiện gật đầu, cô cúi xuống nhìn những túi đồ trong xe đẩy, “Anh mua nhiều kẹo thế, tự mình ăn hả?”
Phó Tư Nguyên liếc cô một cái, “Đây là mua cho em.”
Lâm Tẫn Nhiễm, “Em lớn rồi, từ lâu đã không còn ăn nữa.”
Phó Tư Nguyên dựa vào ưu thế chiều cao vỗ vỗ đầu cô, “Trong mắt anh, em vẫn giống như trước kia, không lớn lên chút nào, vẫn là một cô bé.”
Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta, “Ra vẻ già nua làm gì.”
Phó Tư Nguyên khẽ cười, làm như lơ đãng hỏi, “Em với người kia thế nào rồi?”
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, “Người nào?”
“Còn có người nào khác à?” Phó Tư Nguyên nói, “Là Chu Chính Hiến.”
“À...”
“À cái gì, anh đang hỏi em mà.”
“Có thể có cái gì chứ.” Lâm Tẫn Nhiễm đứng ở kệ nước tương tìm được loại nước tương nhà mình hay ăn, “Anh ấy đã biết em chính là Chu Nhiên.”
“Cái gì?!” Phó Tư Nguyên chấn động.
Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu nhìn anh ta, “Bình tĩnh, cũng chỉ có mình anh ấy biết mà thôi, trước sau gì cũng biết, không có gì ghê gớm.”
“Tẫn Nhiễm, em.....”
“Được rồi, đừng lải nhải nữa, không phải tự em nói, do ngày đó đi Tứ Xuyên với anh ấy, không cẩn thận bị phát hiện.”
“Em còn đi Tứ Xuyên?” Phó tư Nguyên mím môi, “Không phải từ trước tới nay em đều không đi sao?”
Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt, “Hồi trước là không dám, lần này là không trốn được, hơn nữa lúc ấy em nghĩ... Anh ấy có thể đưa em đi gặp Nhuế Nhuế.”