Mặt Nạ Của Em - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-10-17 10:45:02
Lượt xem: 27
Lâm Tẫn Nhiễm nhảy xuống giường, cúi người nhặt quần áo rơi tùm lum trên mặt đất, không có chăn che lại, cuối cùng cô cũng thấy được thân thể ửng hồng của mình, cô mấp máy môi, nhanh chóng mặc đồ vào.
Sau khi thắt dây lưng áo choàng tắm lại, Chu Chính Hiến đã xốc chăn lên, nhìn cô với vẻ mặt u ám.
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, cực kỳ “yêu thương” kéo chăn đắp lên tới tận cổ anh, sau đó lại thân mật kéo kéo góc chăn, "Lúc bị ốm thì nên yên phận, không nên bỏ chăn ra."
Chu Chính Hiến giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, "Lâm Tẫn Nhiễm!"
Lâm Tẫn Nhiễm hất tay anh ra, "Chu Chính Hiến, em cực kỳ muốn bản thân của mười năm trước thấy anh lúc này, hừm... Như vậy lúc đó em có c.h.ế.t cũng không hối tiếc gì cả."
Chu Chính Hiến giật mình, ngay lập tức nói với giọng khàn khàn, "Anh cũng muốn để cho bản thân của mười năm trước thấy em lúc này, khi đó chắc chắn anh sẽ không bỏ lỡ em."
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Ồ, Chu đại thiếu gia muốn cưỡng ép thiếu nữ vị thành niên mười bốn mười lăm tuổi, ừ, tin tức lớn đấy."
Sắc mặt của Chu Chính Hiến đã trở nên nặng nề, anh nhìn Lâm Tẫn Nhiễm đi đến sân thượng mà không phải giường, "Em đi đâu?"
Lâm Tẫn Nhiễm bình tĩnh móc từ túi bên cạnh ra một gói thuốc lá, quay đầu lại nói, "Sau khi làm chuyện đó hút một điếu thuốc thì cảm giác như thần tiên được tái sinh vậy.”
Dứt lời, cô đi đến cửa sân thượng.
Chu Chính Hiến: "....."
Sau đó? Còn chưa bắt đầu nữa thì sau đó ở đâu ra?
Còn nữa, sau khi làm chuyện đó hút một điếu thuốc là việc phụ nữ hay làm đấy à?
Chu Chính Hiến nhíu mày, cố gắng chịu đựng, cuối cùng xoay người rời giường.
Ở sau cánh cửa kính, Lâm Tẫn Nhiễm thấy có người đi vào nhà tắm, cô rít một hơi thuốc, cười khẽ một tiếng. Tiếp đó cô quay đầu lại, dựa vào lan can, nhìn ngọn đèn dầu hết thời phía xa xa.
Vừa nãy, cô biết rõ anh thật sự muốn, mà cô cũng suýt nữa thì rơi vào cạm bẫy dịu dàng anh đã bày ra.
Không phải là không muốn, cũng không phải đang kháng cự. Chỉ là hơi chần chừ.
Khi anh không biết cô là Chu Nhiên, cô muốn đùa giỡn với anh. Nhưng bây giờ anh đã biết rõ cô là ai, cô còn có thề đùa được sao. Bây giờ đã dây dưa với anh, cô đâu thể thoát khỏi.
Giống như Phó Tư Nguyên đã nói, nhà họ Chu, cô không chơi được.
"Phù." Lâm Tẫn Nhiễm lại rít một hơi thuốc.
.....
"Mặc vào." Cô không biết Chu Chính Hiến đi ra từ lúc nào, anh choàng áo khoác lên người cô, sau đó đứng bên cạnh cô.
Lâm Tẫn Nhiễm đã hút thuốc xong, một tay cô chống cằm trên lan can, "Chu Chính Hiến, ngày mai về thôi."
"Ừ."
"Tốt quá." Lâm Tẫn Nhiễm không nói gì một lúc, lát sau cô lại đột nhiên nói, "Ôi trời! Anh không sao chứ?"
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô còn thích thú liếc xuống nửa dưới của anh.
Ánh mắt Chu Chính Hiến lóe lên, đưa tay kéo cô vào trong ngực, "Em nghĩ sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-79.html.]
Lâm Tẫn Nhiễm thực hiện được ý đồ nên bật cười, "Chỉ là trừng phạt nhỏ thôi, do anh không tôn trọng."
Chu Chính Hiến không thể làm gì, vươn tay chạm vào mặt cô, "Lớn lên toàn học mấy cái xấu thôi."
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, giọng nói của anh dịu dàng, trong đó lại có chút dung túng đối với cô, bộ dạng này thật sự ngược lại với hình ảnh trong quá khứ, lúc đó anh luôn luôn dùng giọng điệu dạy dỗ trẻ con để nói với cô.
"Trời lạnh, đi vào đi, anh vẫn còn hơi sốt đó."
Chu Chính Hiến ôm cô từ phía sau, chậm rãi nói, "Lát nữa đi."
Đêm dài yên tĩnh, loại cảm giác này quá ấm áp.
Cho nên... để lát nữa đi.
Ngày hôm sau.
Chu Diễn nghe theo lời dặn dò của Chu Chính Hiến, cầm hai bộ đồ tới, anh ta đã đến dưới tầng của khách sạn, lúc mới gõ cửa xong vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Tại sao chỗ này lại hỗn loạn thế này, cậu chủ ngủ ở chỗ này ư?
Còn nữa, gõ cửa một phòng là đủ rồi, vậy nghĩa là hai người này ở chung một phòng... Ôi, chỉ trong vòng một đêm số lượng tin tức xảy ra nhất định phải lớn như vậy à?
Sau khi bấm chuông, một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa.
"Đến sớm thế." Chu Chính Hiến đứng phía sau cánh cửa, lạnh nhạt nói một câu.
Chu Diễn: "....."
Cả đêm qua anh ta ngủ không ngon, sợ Chu Chính Hiến có chuyện gì cho nên hôm nay mới chạy đến đây sớm như vậy.
"Quần áo đâu?"
"Trong đây." Chu Diễn cầm hai cái túi bước vào trong.
Chu Chính Hiến nhận đồ, "Ừ, cậu đứng đây đợi một lát đi."
"Được." Chu Diễn đáp lại, lúc Chu Chính Hiến đang muốn đóng cửa lại đột nhiên chống lên cửa. Chu Chính Hiến nhìn anh ta, "Còn có chuyện gì nữa?"
Ánh mắt của Chu Diễn dừng lại trên bờ môi của anh, "Cậu..."
Lần theo ánh mắt của anh ta, Chu Chính Hiến đưa tay sờ sờ môi mình, có cảm giác hơi đau. Anh dừng lại, đột nhiên nhớ tới việc tối qua người nào đó hung dữ cắn môi anh.
"Không có gì, va vào tường nên bị nứt thôi."
"Hả? À à."
Chu Chính Hiến đóng cửa lại.
Chu Diễn đứng ngoài cửa một lúc, va vào tường nên bị nứt? Làm sao có thể va đến nỗi nứt như thế được, chu môi đập vào tường sao?
Haha, nói dối không biết chớp mắt, cái này rõ ràng là bị cắn mà!
Tối qua bởi vì trong lòng bị chấn động rất lâu không thể kiềm chế được nên đến ba giờ sáng Lâm Tẫn Nhiễm mới ngủ được. Cho nên bây giờ cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ.