Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:23:59
Lượt xem: 24

Chu Chính Hiến không nói gì cả, dưới cơn mưa tầm tã, anh dứt khoát kéo cô chạy đến trước xe, anh mở cửa xe đẩy cô vào trong.

 

Lúc Chu Diễn vội vã đuổi theo đã thấy Chu Chính Hiến lái xe đi rồi, "Ơ bọn họ... còn tôi nữa mà."

 

Chu Minh từ trên xe mình đi xuống, "Chu Diễn, xảy ra chuyện gì thế?"

 

Chu Diễn lắc đầu, "Cháu không biết nữa, đột nhiên thiếu gia kéo Lâm Tẫn Nhiễm chạy đi, vừa rồi mưa lớn như vậy cũng không cầm ô theo, thiếu gia bị bệnh thì làm sao đây?"

 

Chu Minh nhìn con đường phía trước, thực ra đã không còn nhìn thấy bóng xe nữa, ông nhíu mày, vỗ vai Chu Diễn, "Lên xe trước rồi nói."

 

"Vâng."

 

Xe lái rất nhanh, Lâm Tẫn Nhiễm mím môi thật chặt, nhìn nước mưa bên ngoài điên cuồng rơi xuống. Anh không nói lời nào, cô cũng không định nói gì.

 

"Tít tít tít tít!" Chu Chính Hiến lái xe quá nhanh, lúc này bên cạnh có xe cộ qua lại nhiều, Lâm Tẫn Nhiễm thấy chiếc xe màu đen đang tiến đến gần với tốc độ chóng mặt, con ngươi của cô chợt co lại.

 

"Két!" Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Chính Hiến đánh tay lái, xe vững vàng chuyển hướng, anh lại lái thêm chút nữa rồi cuối cùng mới dừng xe lại ven đường.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, nếu vừa rồi anh cứ lái như vậy thì bây giờ đã có hai cái xác rồi.

 

"Anh điên rồi."

 

"Em điên thì có." Bàn tay cầm tay lái của Chu Chính Hiến bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

 

"Em không sợ chết, nhưng anh thì không như vậy được." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh, lạnh nhạt nói, "Anh không thể chết."

 

Chu Chính Hiến khựng lại, mạnh mẽ đập vào tay lái một cái. Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn ra, từ nhỏ đến lớn, cô đều thấy Chu Chính Hiến không thể hiện rõ vui buồn, từ trước tới giờ anh chưa từng có bộ dạng gắt gỏng như thế.

 

"Lâm Tẫn Nhiễm!" Bỗng nhiên anh quay đầu nhìn lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cuối cùng sự dữ tợn trong mắt càng lúc càng nhạt dần, anh nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn, "Tại sao không quay về?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Tại sao phải quay về?"

 

Cô hỏi ngược lại, mà câu hỏi ngược này không biết phải trả lời như thế nào.

 

Phải rồi, anh đã từng gián tiếp tổn thương cô, mà trong sự tổn thương này còn có tính mạng người thân nhất của cô nữa. Anh có lý do gì để muốn cô trở về?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-74.html.]

"Anh không tìm thấy em." Chu Chính Hiến dựa vào ghế, anh nhìn nước mưa uốn lượn theo tấm kính trước mặt rơi xuống, mệt mỏi nói, "Bọn họ nói rất nhiều người mất tích, mà tỷ lệ sống sót của những người mất tích đó dường như bằng không, anh cho người đi đào để tìm kiếm, đi lật tung mọi nơi lên, anh nghĩ... cho dù c.h.ế.t rồi, anh cũng sẽ tìm được em."

 

Bàn tay đặt trên ghế của Lâm Tẫn Nhiễm chậm rãi nắm lại thành nắm đấm, "Anh tìm được Nhuế Nhuế rồi."

 

"Phải." Chu Chính Hiến nói, "Nhưng anh không tìm được em, anh đã tìm rất lâu nhưng không tìm thấy bóng dáng của em. Anh nghĩ có lẽ em còn sống, nhưng anh vẫn không thể tìm được em..."

 

Anh không nói tiếp nhưng Lâm Tẫn Nhiễm cũng có thể đoán được chuyện xảy ra sau đó, trận động đất nọ đã khiến biết bao nhiêu người bị chôn vùi dưới lòng đất, biết bao nhiêu người biến mất khỏi thế giới này. Anh không tìm được cô, hết năm này qua năm khác, cuối cùng cũng chấp nhận chuyện cô đã c.h.ế.t là sự thật.

 

"Em được người cha bây giờ của em cứu sống, ông ấy là bộ đội tham gia cứu viện lúc đó." Lâm Tẫn Nhiễm nói, "Em nói với tất cả mọi người cha mẹ em đều c.h.ế.t cả rồi, em giả ngây giả dại... bởi vì không muốn bọn họ tìm được em."

 

"Chu Chính Hiến, em không trách anh." Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt, "Chỉ là cái c.h.ế.t của Nhuế Nhuế khiến em không thể buông bỏ được, cho nên... chuyện xảy ra hôm nay anh coi như không biết gì hết, được không?"

 

"Vậy gương mặt của em thì sao?" Đột nhiên Chu Chính Hiến nói, ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, thực ra đã hiểu được một chút, chỉ là vẫn không thể nào tin được.

 

"Như anh thấy đấy." Lâm Tẫn Nhiễm dùng giọng điệu không có gì đáng kể, khẽ nói, "Đã từng bị hủy, phải làm phẫu thuật rất nhiều lần mới thành khuôn mặt của hiện tại, có điều, trông vẫn còn khá ổn."

 

Lời cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng tim của Chu Chính Hiến lại giống như bị thứ sắc bén nào đó mạnh mẽ đ.â.m vào, phải làm bao nhiêu cuộc phẫu thuật mới có thể khôi phục, vậy gương mặt của cô đã từng chịu bao nhiêu tổn thương chứ...

 

"Cả người anh đều ướt rồi." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn quần áo ướt đẫm của anh, lên tiếng, "Mau quay về thôi, nhưng lát nữa cho em xuống ở ven đường đi, bây giờ em mà về thì có thể không khống chế được cảm xúc..."

 

Vừa dứt lời, người trước mắt đột nhiên tiến đến gần, anh đưa tay giữ lấy cô, giọng nói trầm xuống, "Em còn muốn đi đâu?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm khẽ chống tay lên vai anh, hơi run run, "Em..."

 

"Em không muốn về, vậy chúng ta không về nữa." Bàn tay đang nắm chặt của Chu Chính Hiến thả lỏng, giọng nói trầm thấp đầy mạnh mẽ, "Nhưng em đừng hòng đi."

 

--------------------------------------------------------------

 

Rốt cuộc, anh vẫn không cho cô đi một mình.

 

Mưa vẫn chưa tạnh, lúc Lâm Tẫn Nhiễm từ trên xe bước xuống thì trên tay nổi hết cả da gà, tuy đã là tháng 5, nhưng sau trận mưa trong rừng, lại còn hứng gió như vậy thì lạnh là đúng.

 

"Mặc vào." Chu Chính Hiến khoác một cái áo khoác cho cô, Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh. Anh mặc một chiếc áo sơ-mi sẫm màu, vừa nãy trên xe đã khô một chút rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết ướt đẫm.

 

"Thưa ngài, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho ngài?" Cô gái ở quầy tiếp tân khéo léo cười hỏi.

 

Chu Chính Hiến quay đầu nhìn Lâm Tẫn Nhiễm một cái, "Một phòng."

Loading...