Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:19:58
Lượt xem: 26

Lâm Tẫn Nhiễm, mày nhìn xem, đây chính là người luôn ở trong lòng mày đó, tuy anh ấy cách mày rất xa, nhưng trong lòng lại có mày.

 

Có phải mày cảm thấy rất hài lòng không?

 

-------------------------------------

Mấy ngày sau.

 

"Lâm Tẫn Nhiễm đâu?" Trong thư phòng, Chu Chính Hiến ngước mắt hỏi Chu Diễn.

 

Chu Diễn đáp, "Ở trong phòng y tế."

 

Chu Chính Hiến cau mày, "Cô ấy đi đến đó làm gì, không phải bảo cô ấy nghỉ ngơi sao?"

 

"Cô ấy nói cô ấy không quý giá như vậy." Chu Diễn nói, "Nếu thiếu gia muốn gặp cô ấy thì đợi một chút, mấy phút nữa cô ấy sẽ mang thuốc qua đây."

 

Vừa dứt lời anh ta bị Chu Chính Hiến nhìn chằm chằm, "Ai nói tôi muốn gặp cô ấy?"

 

Chu Diễn híp mắt đầy bí hiểm, khẽ cười ha ha rồi bình tĩnh rời mắt đi.

 

Chu Chính Hiến: "..."

 

Một lát sau, Chu Diễn lại nói, "Thiếu gia, ngày kia là 12 tháng 5."

 

Trầm mặc hồi lâu, lông mày Chu Diễn hơi nhíu lại, anh ta ngước mắt nhìn Chu Chính Hiến. Chỉ thấy người ngồi sau bàn làm việc đang cầm bút, chỉ là cái bút đó dừng lại ở trên tay anh, không hề nhúc nhích.

 

"Tôi biết rồi." Rốt cuộc anh cũng mở miệng.

 

Chu Diễn, "Vậy năm nay vẫn đi Tứ Xuyên ạ?"

 

Chu Chính Hiến cười yếu ớt, nụ cười này có chút dịu dàng, "Hàng năm vào thời điểm này đều đến thăm cô ấy, năm nay nếu không đi, cô nhóc đó nhất định sẽ không vui đâu."

 

Chu Diễn mím môi, bắt đầu từ năm 2008, mỗi năm, cứ vào ngày 12 tháng 5 Chu Chính Hiến đều sẽ đi Tứ Xuyên, bất kể có chuyện gì quan trọng đều sẽ không ảnh hưởng đến hành trình này của anh.

 

Mọi người đều biết, anh làm vậy bởi vì ngày 12 tháng 5 là thời điểm động đất lần đó, cũng là... ngày giỗ của Chu Nhiên và Chu Nhuế.

 

"Vâng, vậy tôi đi chuẩn bị một chút."

 

"Được."

 

Chu Diễn đi tới cửa, sau khi đi được mấy bước anh ta đột nhiên dừng lại, "Thiếu gia."

 

Chu Chính Hiến nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.

 

Chu Diễn híp mắt lại, "Cậu thực sự thích Lâm Tẫn Nhiễm à?"

 

Thấy Chu Chính Hiến không nói gì, Chu Diễn hơi do dự, "Ở bên thiếu gia nhiều năm như vậy rồi, thực ra cậu đã không chỉ là người tôi đi theo để bảo vệ, cũng đã trở thành người bạn quan trọng trong lòng tôi. Tôi hy vọng có thể thấy cậu thực sự buông bỏ được quá khứ."

 

Buông bỏ được cô gái kia, cũng từ đây có thể buông bỏ được cơn ác mộng đó.

 

Tay Chu Chính Hiến khẽ run, anh cụp mắt, "Ừ, tôi thực sự thích cô ấy."

 

Chu Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau đã thấy Chu Chính Hiến nở nụ cười cay đắng, "Cậu nói xem, nếu cô nhóc đó biết thì có trách tôi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-66.html.]

 

Vô tình bị Lâm Tẫn Nhiễm hấp dẫn, vô tình thích cô ấy. Không giống như lúc còn trẻ do dự và m.ô.n.g lung, lần này anh xác định và khẳng định.

 

Anh yêu một người, vì vậy chậm rãi buông bỏ quá khứ.

 

"Cốc cốc cốc." Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Diễn vừa muốn mở miệng nói đã nhanh chóng im lặng, anh ta nhìn Chu Chính Hiến một cái, quay người đi ra mở cửa.

 

"Cô tới rồi." Chu Diễn thấy Lâm Tẫn Nhiễm trước cửa thì trong lòng hơi phức tạp.

 

Lâm Tẫn Nhiễm bưng bát thuốc gật đầu, "Đang bận à?"

 

Chu Diễn lắc đầu, "Không có, vào đi, thiếu gia đang đợi cô."

 

Chu Diễn mở cửa cho cô, đợi sau khi cô vào rồi tự mình đóng cửa đi ra.

 

"Hôm nay mang cho anh loại mứt Vân Thanh thường mua này, cho nên đừng tiếp tục bắt bẻ nữa." Lâm Tẫn Nhiễm để đồ xuống, đứng bên cạnh nói.

 

Chu Chính Hiến liếc mắt nhìn bát thuốc, tiện thể nhìn đầu gối của cô, "Đầu gối còn đau không?"

 

"Băng bó rất tốt, khử trùng cũng rất khá, đã không sao rồi."

 

"Lát nữa quay về còn phải làm việc sao?"

 

"Nếu không thì sao nào?" Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Anh mời em tới đây để em ăn không ngồi rồi à?"

 

Chu Chính Hiến nhíu mày, đột nhiên đứng lên, lấy một cái ghế ở bên cạnh ra, "Ngồi xuống đi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt nhìn chỗ ngồi đặt ngang hàng bên cạnh anh, "Lát nữa em còn có việc, không ngồi đâu, anh không cần khách sáo."

 

"Có chuyện thì để cho người khác làm đi." Chu Chính Hiến cắt ngang lời cô, "Em biết em do anh mời tới, vậy chắc em cũng biết nên nghe ai. Bây giờ anh mời em ngồi xuống, hiểu không?"

 

"Hiểu rồi." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn trời lườm một cái, đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh anh, "Nếu kim chủ đã mở miệng, em từ chối thì có vẻ không biết tự lượng sức mình rồi."

 

Chu Chính Hiến cười lạnh, hàm ý kia rõ ràng là vậy, em hiểu rõ là tốt rồi.

 

Chu Chính Hiến trầm mặc uống hết bát thuốc, cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của Lâm Tẫn Nhiễm, cũng ăn mấy miếng mứt.

 

Lâm Tẫn Nhiễm cứ ngồi như vậy nhìn anh ăn uống, trong thư phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng ma sát của bát đĩa. Đột nhiên cô nghĩ, ngồi ở đây như vậy cũng khá tốt, ném những chuyện lộn xộn sang một bên, chỉ có hai người bọn họ thôi.

 

"Nhìn đủ chưa?" Đột nhiên Chu Chính Hiến liếc nhìn cô.

 

Lâm Tẫn Nhiễm cười cười, "Diện mạo Chu tiên sinh như Phan An (1), mới một chút như thế làm sao mà nhìn đủ chứ, ngài quá coi thường bản thân mình rồi."

 

(1) Phan Nhạc, tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An, người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam.

 

Chu Chính Hiến cong môi cười, "Ồ?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm nháy mắt một cái, "Với lại anh để em ngồi trong đây, không phải để em nhìn anh sao?"

 

~~~ Tác giả có lời muốn nói: Nói tóm lại là vậy, lúc trước anh Chu có thích Chu Nhiên, nhưng lúc đó Chu Nhiên cũng mới có 14-15 tuổi thôi, mà anh ấy đã sớm trưởng thành rồi, cho nên loại tình cảm này hơi hỗn loạn, anh luôn cảm thấy quá vô lý, cũng cảm thấy bản thân không thể nào thích một cô bé miệng còn hôi sữa được. Sau khi Chu Nhiên "chết", anh rơi vào sự tự trách rất sâu, mà lúc này mới phát hiện trong lòng mình cũng thích cô.

 

10 năm trôi qua, anh gặp được Lâm Tẫn Nhiễm, sau đó vô tình thích cô, lần này anh xác định và khẳng định là thật sự thích!

Loading...