Mặt Nạ Của Em - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-10-12 19:42:02
Lượt xem: 26
Sáng sớm, người của Chu gia đến thăm Chu Chính Hiến đều bị Chu Diễn cản lại đành phải quay về, hỏi nguyên nhân thì Chu Diễn chỉ nói là lão Dương nhắc nhở không ai được quấy rầy Chu Chính Hiến, phải để anh nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng nguyên nhân thật sự cũng chỉ có mình Chu Diễn biết, ngày hôm qua sau khi Lâm Tẫn Nhiễm bước vào thì không đi ra nữa, cho nên anh ta cũng không biết tình huống bên trong là gì, tùy tiện mở cửa có thể thấy được điều gì không nên thấy thì sao.
-----------------------------------
Lúc này bên trong phòng, rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo ra, ánh đèn mờ tối, giống như là ban đêm vậy.
Lâm Tẫn Nhiễm tỉnh lại trong hoàn cảnh yên tĩnh này, cô mở mắt ra, vẫn chưa phản ứng lại được.
Trời còn chưa sáng à?
Cô chậm rãi quay người, co lại trong chăn, nhưng hai giây sau cả người cứng đờ, cô đột nhiên mở to mắt.
Cảm giác này không đúng.... hoàn cảnh không đúng, giường không đúng, hơi ấm truyền tới từ phía sau càng không đúng!
Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên thông suốt, hôm qua cô tự mình gác đêm cho Chu Chính Hiến, gác đêm làm sao mà gác lên tới trên giường thế này? Trong lòng cô hơi căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy cái cổ như bạch ngọc của người nào đó, đại khái bởi vì áo ngủ tương đối rộng, lúc anh nằm nghiêng còn lộ ra xương quai xanh tinh xảo chói mắt ở dưới cổ. Không biết tại sao trong họng Lâm Tẫn Nhiễm hơi nghẹn lại, tầm mắt của cô từ cổ của anh chậm rãi chuyển đến cằm, lại từ cằm chậm chạp chuyển tới đôi môi.
Đôi môi... lại quay về căn phòng này, đột nhiên anh cúi đầu hôn cô, cô còn nhớ, đôi môi của anh mềm mại, hơi lành lạnh. Rốt cuộc lần đó trong lòng anh đang suy nghĩ gì khi làm như vậy?
Ánh sáng trong mắt Lâm Tẫn Nhiễm hơi lóe lên, không đúng, bất kể là vì lý do gì cô cũng không nên suy nghĩ nhiều.
"Nhìn đủ rồi?" Đột nhiên, giọng nói hơi khàn khàn vang lên, Lâm Tẫn Nhiễm ngẩn ra, lúc ngước mắt nhìn mới phát hiện đôi mắt của anh, tỉnh rồi à...
Hàng lông mi dày rậm của anh hơi chớp, trong đôi mắt còn mang theo sự mờ mịt mới tỉnh dậy.
Hai người nhìn nhau ba giây, bốn phía dường như đông cứng lại, thậm chí hình như không khí cũng không chuyển động được.
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nói, "... Chu tiên sinh, chào buổi sáng."
Chu Chính Hiến ừ một tiếng, "Chào buổi sáng."
"Soàn soạt!" Đột nhiên Lâm Tẫn Nhiễm vén chăn lên, cô ngồi dậy, dùng tốc độ cực nhanh xuống giường.
Chu Chính Hiến nhìn hành động cứng ngắc của cô, cố gắng nhịn cười, "Hôm qua cô mệt mỏi quá rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm đưa lưng về phía anh, nói chuyện cũng không lưu loát, "Cái, cái gì?"
"Bởi vì quá mệt, cho nên tự giác mò lên giường tìm chỗ thoải mái để ngủ." Chu Chính Hiến hơi do dự, "Tôi có thể hiểu, nhưng hôm qua tôi đã nói cô mệt mỏi thì có thể về phòng nghỉ ngơi."
Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm lúc đỏ lúc đen, cứng ngắc hồi lâu cũng chỉ phun ra vài chữ, "Xin lỗi, tôi không biết tại sao lại...."
Không biết tại sao lại bò lên giường của anh.
Bò lên giường của anh?
Điều này quá thô tục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-57.html.]
Sau lưng có tiếng động lục đục rời giường, tiếp theo Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện sau lưng có người dựa gần vào cô, "Không sao."
Người đàn ông phía sau đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, khẽ nói đầy ẩn ý, "Không làm gì với tôi là tốt rồi."
Không làm gì... với anh?
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, "Tôi, tôi đi đến chỗ bác sĩ Dương xem một chút rồi lấy thuốc cho anh."
Chu Chính Hiến nhìn lỗ tai của người trước mắt ửng hồng, khẽ cong môi, "Ừ, đi đi."
Lâm Tẫn Nhiễm giống như đang chạy trốn, nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã va phải một người.
"Xin lỗi."
"..."
Không có ai đáp lại, Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông trước mặt hơi lóe lên tia kinh ngạc, cô ngẩn người, "Tìm Chu Chính Hiến à?"
Chu Thời Uẩn khựng lại một chút, trong nhà này có rất ít người trực tiếp gọi tên của anh trai anh ta như vậy.
Ánh mắt Chu Thời Uẩn hơi trầm xuống, thực ra anh ta muốn đi tìm Chu Chính Hiến nói chút chuyện, nhưng không ngờ vừa tới đã thấy một cô gái đi từ trong phòng anh trai ra, hơn nữa... trên mặt có hơi đo đỏ không bình thường.
Đột nhiên Chu Thời Uẩn nhớ tới lời Tô Căng Bắc nói hôm qua: "Anh trai và người phụ nữ này có quan hệ không bình thường."
Ồ, xem ra là thật rồi.
Chu Thời Uẩn, "Anh ấy tỉnh rồi à?"
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, "Tỉnh rồi."
"Tốt."
"Ừ."
"..."
"..."
Không biết vì sao lại lúng túng như vậy, Lâm Tẫn Nhiễm ho khan rồi vội tránh đi, "Tôi phải đi lấy thuốc cho Chu tiên sinh, đi trước đây."
Chu Thời Uẩn khẽ vuốt cằm xem như trả lời.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy vậy lập tức đi tới hành lang, hai anh em nhà này, tính cách cũng trái ngược nhau thật đấy.
Trong phòng y tế.
"Chị ơi!" Đột nhiên Triêu Triêu nhảy ra, "A, chị, chị đeo vòng tay em tặng hả, tốt quá."
Lâm Tẫn Nhiễm nhấc tay lên, "Ừ, Triêu Triêu tặng đương nhiên phải đeo rồi."