Mặt Nạ Của Em - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-12 13:01:53
Lượt xem: 24
Trong lòng Chu Diễn yên lặng thở dài, lần này làm cho Nhị thiếu gia và Tô tiểu thư cũng trở về thì không nói, thậm chí tiểu thư nhỏ cũng xuất hiện rồi. Ôi...
"Anh cả, quản gia nói anh hôn mê bất tỉnh..."
Chu Chính Hiến nhìn cô ấy một cái, "Bây giờ tỉnh rồi."
"Hả? Vậy... vậy anh không sao chứ?"
"Không sao." Dứt lời, Chu Chính Hiến kéo cánh tay Lâm Tẫn Nhiễm rồi dẫn cô vào trong phòng, "Thôi anh vào đây, anh mệt rồi, muốn ngủ."
Lâm Tẫn Nhiễm sợ mình giãy giụa thì sẽ làm anh bị thương, vì vậy cũng ngoan ngoãn đi theo anh vào trong phòng.
"Ầm." Cánh cửa bị đóng lại trước mặt Thiệu Tố Oánh.
Thiệu Tố Oánh yên lặng nuốt nước bọt, "Chuyện gì vậy, không phải là hôn mê bất tỉnh sao, không phải rất nghiêm trọng sao, em thấy tình trạng khá tốt mà."
Chu Diễn: "..."
"Chu Diễn, xảy ra chuyện gì vậy?" Thiệu Tố Oánh không dám đi hỏi Chu Chính Hiến, đương nhiên muốn Chu Diễn nói rõ ràng.
Chu Diễn, "Chính, chính là đã tốt rồi."
"Tốt rồi? Chơi trò gì vậy, lúc trước gọi điện thoại còn nói rất nghiêm trọng mà." Thiếu Tố Oánh nhớ đến cô gái đi cùng với Chu Chính Hiến, "Người vừa nãy là ai vậy, nếu tôi không nhìn nhầm thì anh cả kéo cô ấy đi à?"
Dứt lời, Thiệu Tố Oánh hít một hơi thật sâu, "Kéo cô ấy đi? Anh cả lại kéo cô ấy! Chuyện gì đây, anh nhất định phải nói rõ cho tôi!"
Chu Diễn ở ngoài cửa có cảm giác khóc không ra nước mắt, người khó nhằn nhất trong Chu gia chính là Thiệu Tố Oánh không sợ trời không đất này, thiếu gia, cậu thực sự đã hãm hại tôi rồi.
Ôi, rốt cuộc là nên thành thật khai báo không nên đây...
Sau khi đóng cửa phòng, Lâm Tẫn Nhiễm đỡ Chu Chính Hiến lên giường.
"Người vừa rồi là em gái Thiệu Tố Oánh của anh à?"
"Ừ." Chu Chính Hiến nhìn cô một cái, "Cô biết con bé?"
"Nghe người ở đây đề cập qua thôi." Lúc nhỏ cũng có duyên gặp mấy lần, nhưng lúc đó Thiệu Tố Oánh cũng không thường ở Chu gia, cho nên hai người không thân lắm.
"Cô ấy đã mất công về đây rồi, anh không định để cho cô ấy vào thăm sao?"
"Vừa nãy không phải đã gặp rồi à?" Chu Chính Hiến liếc cô một cái, bình thản nói, "Thêm nữa, lẽ nào cô muốn một người bệnh như tôi phải xuống giường đón tiếp người tới thăm hả?"
Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn họng, người này vừa mới nghe cô nói là đã bắt chước luôn được à?
Đi tới giường, Lâm Tẫn Nhiễm đỡ anh nằm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-56.html.]
Bởi vì một tay của Chu Chính Hiến luôn khoác lên vai cô, bây giờ đột nhiên ngồi xuống mà tay thì không buông ra, cho nên Lâm Tẫn Nhiễm lảo đảo bị anh kéo một cái.
Nhưng cũng may cô nhanh tay nhanh mắt, cố gắng chống cơ thể để mình không đè lên người Chu Chính Hiến. Nhưng khoảng cách của hai người lại vì thế mà kéo lại gần nhau.
Theo bản năng, Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, khuôn mặt anh như có một loại ánh sáng dịu nhẹ lộng lẫy của ngọc thạch, tinh xảo đẹp đẽ, đương nhiên làm cho người ta không thể rời mắt được.
"Tay cô đỡ hơn chưa?" Anh nhìn cô, đột nhiên hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, cô mím môi, "Anh buông tay trước đi."
Chu Chính Hiến ôm lấy vai của cô, bây giờ nghe cô nói câu này hình như mới phản ứng lại được, "Xin lỗi, làm cô đau à?"
Anh buông tay, rốt cuộc Lâm Tẫn Nhiễm cũng đứng thẳng lên được, "Không sao, tay tôi tốt hơn nhiều rồi."
Chu Chính Hiến dựa đầu vào gối, "Vậy cô ngồi bên cạnh đi, lão Dương nói tối nay cô sẽ chăm sóc tôi."
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, "... Bác sĩ Dương nói vậy à?"
Chu Chính Hiến cười, "Có lẽ sợ buổi tối tôi lại xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô yên tâm đi, thân thể tôi thì tôi tự biết rõ, thực sự thì cô không cần gác đêm ở đây đâu."
Lâm Tẫn Nhiễm nghĩ, nói chung là trước đó cô cúp điện thoại quá nhanh, bác sĩ Dương còn chưa kịp nói hết câu, "Nếu cần người trông thì để tôi trông là được."
Chu Chính Hiến nhíu mày, "Vậy cô ngồi một chút đi, mệt quá thì cứ về ngủ."
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh giường của anh, chiếc sofa này có lẽ do có người đến thăm trước đó đã đặt vào. Lâm Tẫn Nhiễm ngồi xuống nhìn anh một cái, "Anh ngủ đi, tôi ngồi đây, sẽ không làm phiền anh đâu."
Chu Chính Hiến nhìn cô một cái, ánh mắt có hàm ý không rõ ràng, có điều cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ nằm xuống nhắm mắt lại.
Trái tim Lâm Tẫn Nhiễm hoang mang một lúc lâu, giờ phút này mới dần dần bình tĩnh lại, cô chơi điện thoại một chút, sau đó lại sợ tiếng vang nên dứt khoát nhấn phím tắt âm.
Nhưng thực sự đã quá khuya rồi, thường ngày thì giờ này cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, cho nên sau đó cô cũng thực sự chậm rãi ngủ mất.
Nhưng Chu Chính Hiến lại chưa ngủ, anh nghe tiếng động của cô từ lúc bắt đầu cho tới khi hoàn toàn yên tĩnh. Một lúc lâu sau, anh mở mắt, đứng dậy bước xuống giường.
Lúc cô ngủ nhìn rất ngoan ngoãn, hàng lông mi dài cong cong để lại một cái bóng trên da thịt trắng nõn.
Chu Chính Hiến đứng bên cạnh nhìn cô, không biết tại sao, giờ phút này anh lại cảm thấy trong lòng rất yên bình, đó là loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có, dường như chỉ cần nhìn cô như vậy thì tâm trạng của anh đã trở nên vui vẻ.
"Ngủ không thoải mái à?" Anh giống như nói chuyện với cô nhưng giọng nói lại nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, anh cúi người, đưa tay vòng qua lưng và khuỷu chân của cô, nhẹ nhàng bế cô lên. Thực ra, anh nghĩ có thể sẽ đánh thức cô, bởi vì anh nhớ tính cảnh giác của cô rất cao.
Nhưng lần này cô lại không tỉnh, có lẽ do nửa đêm lôi cô đến đây khiến cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Chu Chính Hiến từ từ đặt cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô, anh khẽ cười, "Không có lý do gì để một người bị thương lại ngồi gác đêm được."