Mặt Nạ Của Em - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:35:46
Lượt xem: 25
Tôi thích cô ấy?
Lâm Tẫn Nhiễm ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, mà trong mắt anh tràn ngập sự vui vẻ cũng đang nhìn cô, hai người cách một cậu nhóc đối mắt nhìn nhau. Ống kính kéo xa ra, lúc này trong mắt của mọi người thì nghiễm nhiên chính là cặp tình nhân đang vô cùng ân ái.
Ở phía dưới, có một bà mẹ trẻ bới móc ông chồng mình, thấy không, học tập người ta đi.
Ông chồng không còn gì để nói, ống kính này cũng không quay tôi, tôi muốn nói cũng không có cơ hội mà.
Hừ, nhìn bộ dạng của ông như vậy, ống kính cũng lười giúp ông.
…
Rốt cuộc chịu đựng qua khoảng thời gian đau tim này, mọi người giải tán. Từ cửa ra ngoài đường nhỏ, người bên cạnh không ngừng quay đầu lại nhìn ba người Lâm Tẫn Nhiễm.
Thậm chí một đứa bé còn chỉ tay vào Chu Chính Hiến nói rằng, "Đây là người cướp bạn gái của Stitch đúng không mẹ?"
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Người mẹ kia cười gượng xin lỗi Chu Chính Hiến, vội vàng dắt con mình đi mất. Khóe môi của Chu Chính Hiến khẽ cong lên, có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng anh đang rất tốt.
"Chu tiên sinh, vừa rồi anh nói như vậy rất dễ làm người ta hiểu lầm đó." Lâm Tẫn Nhiễm đắn đo một lúc rồi vẫn quyết định nói.
Chu Chính Hiến liếc cô, "Đã hiểu lầm rồi, không phải sao? Đừng để ý chuyện nhỏ này làm gì."
Lâm Tẫn Nhiễm biết anh đang nói đến việc Triêu Triêu nói quan hệ của hai người bọn họ là tình nhân, cô ho khan, "Triêu Triêu nói lung tung, anh không cần phải hùa theo nó."
"Nếu đã cùng Triêu Triêu ra ngoài chơi, thì tất nhiên là phải nghe theo nó rồi." Chu Chính Hiến sờ sờ đầu Triêu Triêu, "Đúng không Triêu Triêu?"
"Vâng, cậu nói rất đúng!" Cậu nhóc toét miệng cười với hai người.
Cậu lớn đúng là gian xảo, còn thừa dịp như vậy bày tỏ với người ta nữa chứ!
"Sao vậy, cô tưởng thật à?" Chu Chính Hiến dừng bước lại, nhìn cô.
Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn họng, "Sao có thể, mấy lời nói đùa này làm sao tôi có thể tưởng thật chứ?"
Vừa dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy đôi tai trên đầu bị người ta vỗ vỗ, lúc cô ngước mắt nhìn lên thì Chu Chính Hiến đã thu tay mình lại rồi, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười, chậm rãi phun ra một chữ: "Ngốc."
"???"
"Triêu Triêu, còn muốn chơi gì nữa không?"
"Muốn chơi voi nhỏ bay ạ!"
"Được, vậy chúng ta đi chơi thôi."
Một lớn một nhỏ dắt nhau đi mất, Lâm Tẫn Nhiễm đứng nhìn, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng được.
Ngốc?
Anh mới ngốc? Toàn bộ Chu gia nhà anh đều ngốc!
Lâm Tẫn Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đưa tay chỉnh lại đôi tai kia, sao hôm nay người này lại thích vỗ đầu cô thế nhỉ, anh thích đôi tai này như vậy sao? Thích như thế thì tự mình mua một cái đội đi.
Sau khi chỉnh đôi tai chuột Minnie thẳng lại, cô nhấc chân đuổi theo bọn họ. Bởi vì vội vội vàng vàng nên cô cũng không nhận ra tai mình đang đỏ ửng lên.
Màn đêm dần tối, cảm xúc mãnh liệt của Triêu Triêu cũng cạn kiệt dần, cuối cùng cậu nhóc cũng chịu rời khỏi "Thiên đường".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-47.html.]
Xe đứng ở trước cửa chờ bọn họ, sau khi lên xe, Triêu Triêu dựa vào lòng Lâm Tẫn Nhiễm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ba người vừa về đến khách sạn đã thấy Chu Diễn tiến lên đón, "Thiếu gia, cậu về rồi."
Chu Chính Hiến gật đầu, ra hiệu cho Chu Diễn ôm Triêu Triêu đi, "Đưa nó về phòng ngủ đi." Sau khi nói xong, anh nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Cô đi ăn cơm với tôi."
Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, ôm Triêu Triêu ở trong lòng, "Để tôi ôm nó đi ngủ, chuyện ăn cơm tôi sẽ tự mình giải quyết."
Dứt lời, cô cũng không nhìn Chu Chính Hiến có phản ứng gì đã vội vàng ôm Triêu Triêu đi vào bên trong.
Chu Chính Hiến nhìn theo bóng lưng kia, hơi nheo mắt, "Ý của cô ấy là không muốn ăn cơm với tôi à?"
Chu Diễn, "Hả?"
"Tôi đáng sợ lắm sao?"
Chu Diễn: "..."
Ngày thứ ba đến Thượng Hải, cuối cùng Chu Chính Hiến cũng thật sự đi làm việc, mà Lâm Tẫn Nhiễm cũng có thể một mình dẫn Triêu Triêu đi lung tung khắp nơi.
Ngày thứ tư, tất cả về nhà.
Từ sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh đáp máy bay xuống, Lâm Tẫn Nhiễm không có dự định theo bọn họ về Chu gia, cho nên lập tức nói, "Ngày mai tôi có lớp, tôi trực tiếp về trường học luôn, chúng ta tạm biệt nhau ở đây đi."
Chu Chính Hiến nhìn cô một cái, "Lên xe."
"Tôi nói tôi..."
"Tôi biết." Chu Chính Hiến kéo cửa xe ra, lạnh nhạt nói, "Để tôi đưa cô đi."
------------------------------------------------
Xe lái đến trường học, Lâm Tẫn Nhiễm tự mình mang hành lý mở cửa xuống xe.
"Chị ơi, chị thật sự không về nhà với em sao?" Triêu Triêu nằm nhoài trên cửa sổ, bộ dạng rất đáng thương.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy vậy thì trong lòng d.a.o dộng, giọng nói cũng vô thức mềm xuống, "Mấy ngày nữa sẽ lại gặp thôi."
"Ồ... Được rồi ạ."
Lâm Tẫn Nhiễm véo véo mặt cậu bé, sau đó quay lại nói tiếng cảm ơn với Chu Chính Hiến rồi xoay người đi lên phòng.
Trong phòng, mấy người bạn cùng phòng đều ở đây, Lâm Tẫn Nhiễm mở cửa đi vào, đầu tiên cô đặt hành lý xuống.
"Tẫn Nhiễm cậu về rồi à, ồ, sao trông cậu uể oải vậy?" Dao Dao tới gần hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm chậm rãi xoay người, "Ông chủ đi công tác, tớ phải đi theo."
"Ôi... Cậu đúng là có trách nhiệm."
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, cũng phải, vừa là bác sĩ vừa là bảo mẫu.
"Tẫn Nhiễm, tớ nói cậu này, cậu không ở đây cũng tốt, mấy ngày nay chuyện của Hà Chân kia vẫn không ngừng lại."
Viên Thanh trừng mắt nhìn Dao Dao, "Cậu ấy đủ mệt rồi, cậu đừng có đề cập tới chuyện con thiêu thân đó nữa."
Dao Dao bĩu môi, "À... xin lỗi nhé."