Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-30 14:50:37
Lượt xem: 76

Ngô Quý Đồng vừa nói vừa nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, như bình thường thì sư tỷ của cậu nhất định sẽ phản bác cậu cho xem, nhưng hôm nay cô ấy lại yên tĩnh quá. Ngô Quý Đồng liếc nhìn ánh mắt của Lâm Tẫn Nhiễm… cái này, hôm nay sư tỷ thông suốt rồi sao? Bất ngờ gặp được trai đẹp nên nhìn đến ngu người rồi hả?

 

“Bỏ đi, các con ở đây cũng tốt, Tẫn Nhiễm, đi pha trà đi, hôm nay có khách.” Bao Thuần Bân cũng không chú ý đến phản ứng khác thường của học trò mình, chỉ nói, “Vị này là Chu tiên sinh, chào hỏi trước đi.”

 

Ngô Quý Đồng quái dị nhìn Lâm Tẫn Nhiễm một cái, sau đó quay đầu đưa tay ra trước mặt Chu Chính Hiến, “Chào anh, Chu tiên sinh, tôi là Ngô Quý Đồng, là học trò của giáo sư.”

 

Người đàn ông trên xe lăn hơi cong môi, nụ cười nhẹ nhàng làm người ta như đón gió xuân. Anh lễ phép bắt tay Ngô Quý Đồng, nói: “Chào cậu, tôi là Chu Chính Hiến.”

 

Ngô Quý Đồng chớp mắt, ngất mất, thật con mẹ nó đẹp trai… không nên nhìn không nên nhìn, đau tim quá.

 

Ngô Quý Đồng lùi về sau một bước, thuận tay chọc chọc vào eo của Lâm Tẫn Nhiễm, thấp giọng nói: “Sư tỷ, tới lượt chị rồi.”

 

Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm vẫn không nhúc nhích.

 

Bao Thuần Bân dừng một chút, “Tẫn Nhiễm?”

 

“Sư tỷ?”

 

Cuối cùng Chu Chính Hiến cũng ngước mắt, chậm rãi nhìn người con gái trước mắt. Ấn tượng đầu tiên của anh là cô rất trắng, chiếc áo khoác trắng của học viện y học càng làm gương mặt trắng nõn đó thêm trong suốt. Giờ phút này cô đang nhìn anh, gương mặt vô cảm, không nhìn rõ cảm xúc.

 

Anh hơi híp mắt, không nói gì, chẳng qua là khóe miệng vẫn duy trì nụ cười điềm đạm nhẹ nhàng.

 

Tầm mắt Lâm Tẫn Nhiễm và anh gặp nhau, nhưng chỉ thoáng một cái. Bởi vì cô đã nhanh chóng rời mắt đi, cô bình tĩnh nhìn Bao Thuần Bân, giống như người vừa đứng hồi nãy không phải là mình, “Thầy, sao vậy ạ?”

 

Bao Thuần Bân liếc cô một cái, lặp lại lần nữa, “Đây là Chu tiên sinh.”

 

Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, cô cố gắng đè cảm xúc kịch liệt trong lòng xuống, sắc mặt lạnh nhạt nhìn người đó, “À, chào anh, Chu tiên sinh, tôi là học trò của giáo sư Bao, Lâm Tẫn Nhiễm.”

 

“Chào cô.” Chu Chính Hiến gật đầu, dường như cũng không để ý đến sự kỳ lạ của người trước mắt, anh hỏi giáo sư Bao, “Giáo sư, người này là người học trò rất có thiên phú mà lúc nãy ngài đề cập đến à?”

 

“Phải.” Trong mắt Bao Thuần Bân lộ ra vẻ vui mừng, “Con bé này giống như Thời Uẩn lúc trước vậy, rất có thiên phú lại cố gắng, nhưng tính cách khá kì lạ.”

 

“Hả?” Chu Chính Hiến cười khẽ, thanh âm trầm thấp dễ nghe, “Vậy đúng là thiên tài rồi.”

 

“Đúng vậy, đúng vậy. À, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào đi nào.”

 

“Vâng.” Chu Chính Hiến khẽ nâng tay, người đàn ông phía sau lưng anh liền hiểu ý, đẩy anh đi vào.

 

Chu Chính Hiến đi ngang qua Lâm Tẫn Nhiễm, người đàn ông phía sau lưng anh cũng đi qua cô. Bọn họ không dừng lại, giống như cô chỉ là một người xa lạ.

 

Đúng, là người xa lạ. Bây giờ trong mắt họ, cô không phải là người lạ sao?

 

Lâm Tẫn Nhiễm hơi bật cười, vậy mà vừa rồi cô lại thất lễ như vậy.

 

“Sư tỷ?” Ngô Quý Đồng kéo cô, “Chị sao vậy?”

 

“Không có gì.”

 

“Còn nói không có gì à, có phải nhìn thấy trai đẹp nên bất động không đi nổi luôn đúng không, chậc chậc chậc, không ngờ sư tỷ của em còn có lúc như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-2.html.]

 

Lâm Tẫn Nhiễm lạnh lùng liếc Ngô Quý Đồng một cái, cậu vội làm động tác khóa miệng lai.

 

“Đi lấy lá trà trong ngăn tủ của giáo sư tới đây.”

 

Ngô Quý Đồng ngoan ngoãn đáp, “Vâng.”

 

Lâm Tẫn Nhiễm quay người lại, lúc này, Chu Chính Hiến đang nói chuyện với Bao Thuần Bân. Cô lặng lẽ nhìn anh, muốn nhìn xem nhiều năm như vậy anh có thay đổi gì hay không.

 

Nhưng hình như cũng không có quá nhiều thay đổi, anh vẫn là Chu Chính Hiến, vẫn là người đàn ông nho nhã tuấn tú. Dĩ nhiên, anh vẫn là người ngồi tít trên cao, người bình thường không thể so sánh được với Chu đại thiếu gia.

 

Có điều chân của anh bị sao vậy?

 

Mười phút sau.

 

“Chu tiên sinh, mời uống trà.”

 

Bao Thuần Bân thường khen ngợi tài nghệ pha trà của Lâm Tẫn Nhiễm, còn nói lúc cô pha trà mới có dáng vẻ của một cô gái hiền thục dịu dàng, vì vậy, không ít lần Lâm Tẫn Nhiễm bị ông kéo đi pha trà.

 

“Cảm ơn.” Chu Chính Hiến nhận lấy.

 

Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, coi như là cười, quay đầu tiếp tục mân mê dụng cụ pha trà.

 

Chu Chính Hiến nhấp một ngụm, đúng lúc ánh mắt nhìn thấy động tác lưu loát sinh động của Lâm Tẫn Nhiễm, cùng với ngón tay trắng nõn tinh tế của cô. Không thể không nói, bàn tay hòa hợp với sắc trầm của bộ ấm tử sa (1) làm nên một bức tranh tuyệt đẹp.

 

(1) Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

 

“Con bé này không có điểm gì tốt, nhưng pha trà thì còn được.” Bao Thuần Bân mỉm cười.

 

“Vâng, không tệ.” Chu Chính Hiến nói ngắn gọn, “Nhìn dáng vẻ chắc là một chuyên gia.”

 

Sắc mặt Lâm Tẫn Nhiễm lạnh nhạt, “Quá khen, chỉ là trước đây có học một chút thôi.”

 

“À, đúng rồi, con nhóc kia, vẫn luôn quên hỏi con học cái này từ ai vậy, dạy dỗ con trở nên xuất sắc như thế thì người đó mới đúng là chuyên gia.” Bao Thuần Bân nói.

 

Động tác Lâm Tẫn Nhiễm cầm dụng cụ pha trà hơi dừng lại, “Người đó quả thật là một chuyên gia.”

 

“Chu tiên sinh cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này.” Bao Thuần Bân nói, “Nếu có hứng thú thì ngày nào đó con có thể mời người đó cùng đến thưởng thức trà.”

 

Chu Chính Hiến lên tiếng, “Chuyên gia thì không dám nhận, nhưng có người cùng chí hướng thì gặp gỡ một chút cũng khá hay.”

 

“Vậy cũng không được.” Lâm Tẫn Nhiễm đột nhiên nói.

 

Sắc mặt Bao Thuần Bân cứng đờ, con bé này lại làm cái quái gì nữa vậy, người ta nói chuyện một chút thôi mà, bận rộn đến mức nào mà không gặp nổi chứ...

 

Sắc mặt Chu Chính Hiến không thay đổi, rất hứng thú hỏi cô, “Vì sao?”

 

Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu lại, cô nhìn Chu Chính Hiến, thấy trong ánh mắt của anh có ý cười không rõ, “Bởi vì người đó không còn trên đời này nữa.”

 

Loading...