Mặt Nạ Của Em - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:20:20
Lượt xem: 16
Chu Chính Hiến nhìn từ dưới lên trên, nhìn cô bởi vì tình ái mà cơ thể ửng đỏ, cảm nhận được cô điên cuồng ẩm ướt vì anh.
Anh thật sự không nhịn được.
Anh đặt cô lên người mình, cọ xát bên ngoài sau đó muốn trực tiếp tiến vào việc chính.
Lâm Tẫn Nhiễm rầu rĩ rên một tiếng, "Nhẹ thôi..."
Nhưng Chu Chính Hiến không nghe cô, anh vẫn đi vào, không chút nhẹ nhàng, bắt đầu điên cuồng chuyển động. Lâm Tẫn Nhiễm bị ép trên bàn, chỉ có thể vòng chân lên hông anh, mà tư thế này làm cho động tác của anh dễ hơn, anh gần như phát tiết nặn nhào cô. Trêu đùa n.g.ự.c cô, trong mắt cô là người đàn ông ngỗ ngược nóng nảy.
Lâm Tẫn Nhiễm bị giày vò đến nỗi không ngừng rên rỉ, nhiều thứ trên mặt bàn không cẩn thận đã rơi hết xuống đất, Lâm Tẫn Nhiễm cắn răng, "Rơi rồi."
Có vài tài liệu rất quan trọng, anh làm bậy như vậy cô sợ nó sẽ bị hư.
"Ừ."
Cũng không thèm để ý.
"..."
Người đàn ông này bình thường nhìn thì tao nhã, nhưng vừa lên giường đã hoang dã bổ nhào vào như sói, nhiều năm như vậy Lâm Tẫn Nhiễm đã sớm nhìn thấu rồi, nhưng ngay lúc này vẫn trợn to mắt nhìn anh... Thái độ khi làm việc của người này sao có thể được nhiều người tin tưởng và nghe theo vậy chứ?
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nhưng mà như lời anh nói, sẽ không có người nghênh ngang đi vào chỗ của anh.
Một lúc sau, anh ôm cô, bản thân thì ngồi trên ghế, ôm cô ngồi trên đùi giống như ôm đứa bé.
Lâm Tẫn Nhiễm ôm cổ anh, ánh mắt mơ màng. Hơi thở của anh hỗn loạn, ôm chặt eo cô, tiếp theo đ.â.m lên trên.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi khó để tiếp nhận thứ này nên khá trướng đau, vì vậy cô vô thức dựa vào vai anh, hai chân quỳ chống lên ghế dựa bằng da, muốn đứng lên.
"Muốn đi sao?" Chu Chính Hiến cong môi, nhẹ nhàng ôm cô, kéo người cô xuống rồi chuyển động.
"Ưm..."
"Tự mình làm, hay là để anh?" Anh nhấc cằm cô, cúi đầu hôn một cái.
Lâm Tẫn Nhiễm bị chặn miệng, nhưng giọng nói tinh tế vẫn thốt ra, cô không phục, "Em tự mình làm."
Cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt vốn lạnh lùng trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết, sau khi nói xong câu đó, cô bắt đầu chậm chạp chuyển động.
Eo cô rất nhỏ, mềm mại không xương.
Chu Chính Hiến kiềm chế cơ thể căng cứng của mình, đôi môi dịch chuyển từ vai xuống cổ cô, lưu lại những vết đỏ trên da thịt trắng nõn...
Anh vuốt ve và hôn loạn lấy lòng cô, mà cơ thể chuyển động rất nhanh đã khiến cô đạt khoái cảm cực hạn. Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, cố gắng kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Âm thanh coi như có thể khống chế nhưng cơ thể đã hoàn toàn không chống lại được...
Thất bại hoàn toàn.
"Không muốn."
Lúc anh ôm cô đến bàn, Lâm Tẫn Nhiễm cũng đạp vào lồng n.g.ự.c anh, cô thở nhẹ nhìn anh, "... Em mệt."
Chu Chính Hiến ra vẻ đã hiểu nhìn cô, "Ừ, em đừng động đậy, để anh làm."
Lâm Tẫn Nhiễm lườm anh, "Anh có ngừng hay không?"
Ngày nào cũng vậy, đến lúc này dỗ dành cô thì ngoài miệng dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ nhưng cơ thể lại không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-144.html.]
"Đợi một lát nữa thì xong rồi." Chu Chính Hiến dùng tay giữ chặt bàn chân đang đá vào n.g.ự.c anh, sau đó dần dần trượt xuống mắt cá chân trắng nõn, anh cầm chặt, khẽ nói, "Nghe lời nào."
Giọng nói trầm thấp đã nhiễm đầy mùi vị dục vọng, tim Lâm Tẫn Nhiễm đập nhanh, "Này, Chu Chính Hiến... Ưm!"
...
Lừa đảo, lại lừa người ta.
Không ngừng, anh luôn bịp bợm để đùa giỡn cô.
Về sau lúc người nào đó đã ăn đủ no, anh mặc quần áo tử tế, áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cô.
Hai tay Lâm Tẫn Nhiễm đè đống tài liệu bừa bộn của anh, cô gập chân lại, không khách khí giậm chân lên bàn làm việc của anh.
"Mặc vào." Chu Chính Hiến đưa tay sửa lại quần áo đã bị lộn xộn.
Lâm Tẫn Nhiễm đẩy tay anh ra, "Bị vò nát rồi."
Chu Chính Hiến dịu dàng nhìn cô, "Trách anh sao, chúng ta đi đổi bộ khác nhé?"
Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn anh, lầm bầm nói, "Còn muốn ra ngoài à, dính dớp... Khó chịu c.h.ế.t đi được."
"Anh cõng em."
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, người đàn ông trước mặt đã xoay lưng lại trước mặt cô, "Lên đi."
Lâm Tẫn Nhiễm ho mấy tiếng, "Mấy tuổi rồi hả, đi ra ngoài để người khác thấy thì ngại lắm, em tự mình đi."
"Không phải lúc nãy em nói không muốn đi bộ à?" Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng, cố chấp đòi cõng cô, "Nhanh lên, cùng lắm thì anh nhường đường cho mọi người qua rồi xoay người ra chỗ khác.
"..."
Trên hành lang, ba người một cao hai thấp đi qua. Cao chính là Chu Tư Thụy, thấp chính là hai đứa bé sinh đôi của Chu Thời Uẩn và Tô Căng Bắc.
Ba người đi tới, Chu Tư Thụy thấy cách đó không xa có hai người, bước chân cậu chững lại.
Chu Lương Hạ nhìn theo tầm mắt của cậu bé, "Ồ anh ơi, phía trước không phải là..."
Chu Tư Thụy quay sang nhìn cô bé, "Suỵt, là cha mẹ anh, nói nhỏ thôi, đừng để bọn họ phát hiện ra chúng ta."
Chu Lương Hạ "Ồ" một tiếng, đôi mắt hoạt bát chớp chớp, "Anh ơi, vì sao cha của chúng ta đều thích cõng mẹ trên lưng nhỉ, lúc trong phòng mẹ em luôn nằm ỳ trên lưng ba, đi WC cũng quấn quít cha, bắt cha cõng đi."
Chu Tư Thụy nhướng mày, "Mẹ anh không như thế đâu, mẹ rất tốt, đều do ba ép mẹ làm thế để tìm cảm giác tồn tại."
Chu Lương Hạ cong môi, "Nhưng mà mẹ em rất xấu xa, ngày nào em cũng chịu thiệt. Quan trọng hơn là, cha em còn rất chiều mẹ..."
Chu Lương Ý nãy giờ đứng yên buồn bã nói, "Thói quen thôi, không phục thì chị đi tìm cha nói đi."
Chu Lương Hạ liếc mắt, "Cha nghe lời chị mới lạ, cha thích mẹ nhất rồi."
Chu Lương Ý cong môi, "Lương Hạ, coi như chị cũng tự hiểu đấy."
"Hừ! Chị là chị của em, sao em dám nói vậy!" Chu Lương Hạ kéo tay áo Chu Tư Thụy làm nũng, "Anh nhìn em ấy kìa, dạy lại em ấy đi, chẳng biết lớn nhỏ gì cả."
Chu Tư Thụy véo mũi cô bé, "Không biết lớn nhỏ? Trong nhà này không biết lớn nhỏ hình như là em đó."
Chu Lương Ý, "Ừ, đúng rồi."
Chu Lương Hạ, "... Hai người bắt nạt em."