Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mặt Nạ Của Em - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:27:25
Lượt xem: 14

"Sư tỷ."

 

Lâm Tẫn Nhiễm vừa mới đi ra từ phòng giải phẫu thì gặp phải thằng nhóc Ngô Quý Đồng kia, cậu ta vừa tới bệnh viện thực tập chưa tới vài ngày, hai ngày nay chuẩn bị đi theo nhóm bác sĩ đến thị trấn nhỏ ở tỉnh Vân Nam chữa bệnh từ thiện.

 

"Chị ăn chưa, chúng ta cùng đến nhà ăn nhé." Ngô Quý Đồng hết sức ân cần bóp bóp vai cho cô.

 

Lâm Tẫn Nhiễm thả lỏng gân cốt, "Ừ, đi thôi."

 

Ngô Quý Đồng đi bên cạnh cô, "Đồng ý sảng khoái thế, Chu tiên sinh không hẹn chị ăn cơm trưa à?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm liếc cậu ta, "Anh ấy bận rộn nhiều việc, tôi cũng bận bịu."

 

"Ơ, thế mà hai người lại không dính lấy nhau cơ đấy."

 

"Mấy tuổi rồi chứ?" Lâm Tẫn Nhiễm bày ra vẻ mặt "Cậu thật sự rất ngây thơ".

 

Ngô Quý Đồng cười toe toét, "Em chỉ mới đến vài ngày thôi nhưng mà đã có nhiều người đuổi theo em hỏi chuyện của chị rồi, nhất là Chu tiên sinh, người ta rất tò mò."

 

Lâm Tẫn Nhiễm không để tâm cho lắm, "Tò mò cái gì?"

 

Ngô Quý Đồng, "Hừm, ai bảo nhìn sơ qua Chu tiên sinh không giống người bình thường, không nơi nào không có bát quái. Nhưng mà chị yên tâm đi, em không nói lung tung đâu, em bảo bọn họ chị và Chu tiên sinh là bạn bè nam nữ bình thường."

 

"... Ồ."

 

"Bác sĩ Lâm!" Hai người đi ngang qua một y tá đang đứng, y tá gọi Lâm Tẫn Nhiễm lại.

 

Lâm Tẫn Nhiễm quay người nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh y tá là có một người đàn ông trung niên, lúc này ông ấy cũng nhìn thấy cô, ông vốn đang uy nghiêm đứng đắn lúc này lại nở nụ cười.

 

"Bác sĩ Lâm, người này nói muốn tìm cô." Y tá nói.

 

Lâm Tẫn Nhiễm mấp máy môi, cô bước đến, "Sao ông lại đến đây?"

 

Chu Minh không nói gì, chỉ đưa hộp cơm giữ ấm trên tay tới trước mặt cô, "Cha biết hôm nay con đi làm cho nên nấu cơm mang qua cho con."

 

"Ôi trời!" Ngô Quý Đồng chạy tới bên cạnh, "Vị này là?"

 

Chu Minh, "Xin chào, tôi là..."

 

"Sau này ông không cần mang tới nữa." Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn ông, giọng nói rất lạnh nhạt, "Không cần phiền phức như vậy làm gì, bệnh viện cũng có nhà ăn."

 

"Vết thương của con còn chưa lành, cứ ăn để dưỡng thương đi đã." Chu Minh vội nói.

 

Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhíu mày, "Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại, ông đừng đến đây nữa, như thế sẽ mệt lắm."

 

Chu Minh dừng lại một chút, trong lòng lập tức vô cùng mừng rỡ, "Không mệt chút nào, cha cũng không có việc gì làm, cứ coi như... coi như vận động đi."

 

Lâm Tẫn Nhiễm thấy bộ dạng của ông như vậy thì không hiểu sao hơi bực mình.

 

Ngô Quý Đồng đảo mắt nhìnhai người, "Khụ khụ, cái kia, sư tỷ để em cầm giúp cho, đúng lúc chúng ta cũng đến nhà ăn, em cầm qua đó là được rồi."

 

"Ôi, vậy thì tốt quá." Chu Minh đưa hộp đựng cơm cho Ngô Quý Đồng.

 

"Chú đi trước nhé." Chu Minh nói.

 

"Được ạ, cháu chào chú."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-129.html.]

 

Chu Minh liếc Lâm Tẫn Nhiễm một cái mới quay sang nhìn Ngô Quý Đồng, "Chào cháu."

 

Chu Minh lưu luyến mãi mới đi, y tá đứng bên cạnh hỏi, "Bác sĩ Lâm, đó là ai vậy, cha của cô sao?"

 

Ngô Quý Đồng ngạc nhiên, "Làm sao có thể chứ, chú Lâm còn ở nhà mà."

 

Nói xong Ngô Quý Đồng cũng hỏi, "Sư tỷ, chú này là ai thế, còn đặc biệt đưa cơm cho chị, em thấy chị..." Vẻ mặt rất khó hình dung.

 

Lâm Tẫn Nhiễm nhìn thoáng qua nơi người đó rời đi rồi khẽ nói, "Không là ai cả."

 

Dứt lời, cô nhấc chân bước đến nhà ăn.

 

Ngô Quý Đồng sững sờ, "Này này, chị đi nhanh như thế làm gì, đợi em với."

 

Ngô Quý Đồng đi mua một phần cơm, nhưng mà toàn bộ quá trình đều gắp đồ ăn trong hộp cơm được làm tỉ mỉ cho Lâm Tẫn Nhiễm.

 

"Huhu, thật sự rất ngon, so với đồ ăn của nhà hàng chúng ta thì ngon hơn nhiều, sư tỷ à, tại sao chị lại không ăn, thật là lãng phí quá, để em ăn cho, em ăn hết nhé? Được rồi, em sẽ không khách khí."

 

Ngô Quý Đồng nói một mình, vừa ăn vừa khen, nhưng mà cậu ta cũng rất tinh ý, nhìn thấy Lâm Tẫn Nhiễm cũng không có ý định lấy cơm người kia đưa, vì vậy cậu ta cũng tự giác không hỏi nữa.

 

"Sư tỷ, bác sĩ Hách nói lần này chúng ta đến thị trấn ở tỉnh Vân Nam không chỉ tiêm vắc-xin phòng bệnh mà còn khám bệnh nữa, chị biết đó, điều kiện chữa bệnh chỗ họ không được tốt, vừa phải tiêm vắc-xin phòng bệnh vừa phải đi ngồi xe thêm mệt, phiền phức thật, haizzz, nhưng mà em vẫn khá mong chờ."

 

"Mong chờ cái gì?" Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt lên hỏi.

 

"Chỉ là cảm giác hình như bản thân càng ngày càng có ích." Ngô Quý Đồng gãi gãi đầu, "Làm bác sĩ còn có cảm giác thành tựu, nghề này quả nhiên cũng là chọn người. Đúng rồi sư tỷ, tại sao chị lại làm bác sĩ?"

 

"Chị á... Bởi vì không làm được quân nhân."

 

"Hả?" Ngô Quý Đồng mờ mịt, "Cái này có liên quan gì à?"

 

"Không thể giống như quân nhân chiến đấu anh dũng, vậy trở thành một bác sĩ chăm sóc người bị thương." Lâm Tẫn Nhiễm lạnh nhạt nói, "Hai cái này giống nhau cho nên chị chọn cái thích hợp với mình nhất."

 

Mạng sống của cô nhờ có hai người kia cứu, đại khái ngay từ lúc đầu, cô đã định sẵn mục tiêu trong tiềm thức.

 

Ngô Quý Đồng sau khi nghe xong liền gật đầu, "Chị nói cũng đúng."

 

"Ngô Quý Đồng, vẫn còn thiếu người đi Vân Nam à?"

 

"Chuyện này em cũng không rõ lắm, chị hỏi làm gì?"

 

Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt nhìn đồ ăn, "Chị cũng đi."

 

"Hả?!"

 

------------------------------------------

 

Đi Vân Nam, có lẽ là để chăm sóc người bệnh, cũng có lẽ chỉ vì trốn tránh ai đó một thời gian, cho bản thân có một nơi để bình tĩnh lại.

 

Kể từ lần Hoắc lão phu nhân đến gặp cô, từ đó đến nay bà không tới tìm cô nữa, Lâm Tẫn Nhiễm không biết suy nghĩ của bà ấy. Với năng lực của Hoắc lão phu nhân, tuyệt đối có thể biết rõ cô và Chu Chính Hiến đã qua lại nhiều lần, thậm chí mỗi đêm bọn cô còn ngủ cùng giường trong một căn phòng.

 

Thế nhưng, hình như bà còn mặc kệ cho hai người thích làm gì thì làm?

 

Điều này thật sự không giống tác phong của Hoắc lão phu nhân.

 

Đã qua ba ngày kể từ khi cô nói với Chu Chính Hiến muốn đi đến Vân Nam, hôm nay là ngày thứ hai đến Vân Nam, cô vẫn còn nhớ đến biểu cảm lúc đó của Chu Chính Hiến, anh nhìn cô một cái, gần như đã nhìn thấu được lòng cô, anh nói, "Cô nhóc này, muốn đi Vân Nam để tránh mặt à?"

Loading...