Mặt Nạ Của Em - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:37:53
Lượt xem: 21
"Chuông báo thức của em."
Chu Chính Hiến "Ừ" một tiếng, kéo cô vào lòng mình, "Ngủ thêm một lúc nữa đi, lát nữa anh sẽ đưa em đến trường."
"Không được, hôm nay em có việc, không thể tới muộn."
Không có tiếng chuông báo thức, nhưng Lâm Tẫn Nhiễm biết rõ vài phút nữa nó có thể báo tiếp, "Mau bỏ em ra, say mê mỹ nhân không phải chuyện tốt đâu."
"Anh say mê?"
"Không." Lâm Tẫn Nhiễm trung thực, "Em nói em mà."
Chu Chính Hiến dừng lại, đưa tay lên véo mặt cô, "Em nói ai là mỹ nhân? Hả?"
Lâm Tẫn Nhiễm, "Không phải anh đâu."
"Hừ, phải trừng phạt."
"Này này này, đừng quậy, mới sáng sớm đấy... Này! Chu Chính Hiến! Được rồi được rồi, em sai rồi được chưa..."
"Lúc này mới nhận lỗi thì muộn rồi."
"... Đâu có, do em vừa mới nhận ra được sai lầm của mình, anh không phải mỹ nhân."
"Ừ, vậy anh là cái gì?"
"... Đại mỹ nhân?"
"Á."
Lâm Tẫn Nhiễm suýt nữa bị Chu Chính Hiến đè xuống, thật may là đúng lúc này điện thoại lại vang lên, nhưng mà không phải là chuông báo thức của cô mà là điện thoại của Chu Chính Hiến.
"Còn không nghe đi?" Lâm Tẫn Nhiễm nói.
Chu Chính Hiến nhướng mày, trên mặt như thể đang viết "Mới sáng sớm mà sao lắm chuyện thế?".
Anh đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, sau khi lấy được liền mở loa ngoài ném bên cạnh gối, vừa nghe điện thoại vừa dựa đầu vào cổ cô.
Lâm Tẫn Nhiễm nhếch môi, không nói gì.
"Chính Hiến, cháu đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc lão phu nhân, Lâm Tẫn Nhiễm trừng mắt nhìn, giơ tay ngăn chặn cái miệng xằng bậy của ai đó.
Chu Chính Hiến bất mãn với động tác của cô, nhưng đành chịu vì đây là cuộc gọi của Hoắc lão phu nhân.
Sớm biết như vậy thì đã không nghe rồi.
"Bà nội, mới sáng sớm đã gọi điện rồi, có chuyện gì ạ?"
"Cháu lại còn hỏi bà à, ngày hôm qua Từ Đại với Từ Tử Thiên đi suốt đêm về nhà, Chính Hiến, đến tận bây giờ bà nội đến vẫn không biết tại sao cháu lại hành động lỗ mãng như vậy. Ngày hôm qua cháu nên giữ họ lại, nhưng cháu lại làm ngược lại, trở về đây nói chuyện với bà đi, cháu muốn thế nào?"
Chu Chính Hiến, "Ngày hôm qua trước khi về tìm bà cháu đã gặp Từ Tử Thiên, cũng nói chuyện với cô ta rồi, mấy cái đính hôn với kết hôn gì đó, cháu không muốn."
"Cháu!" Hoắc lão phu nhân nói một hơi không ngừng, "Dù sao đi nữa cháu cũng về nhà trước đã, rồi chúng ta sẽ nói lại chuyện này."
"Không cần, chuyện này cứ kết thúc như vậy đi." Giọng nói Chu Chính Hiến rất lạnh nhạt, "Cháu còn có việc."
"Cháu có việc gì?"
Chu Chính Hiến đột ngột liếc nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, "Không phải bà sốt ruột muốn ôm chắt trai sao, cho nên cháu đang bận rộn kiếm chắt trai cho bà đây."
Lâm Tẫn Nhiễm: "!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-122.html.]
Hoắc lão phu nhân, "Chắt trai... Cái gì?!"
"Cháu hơi bận nên cúp máy trước đây."
Hoắc lão phu nhân, "Bà..."
"Tút tút tút."
Chu Chính Hiến dứt khoát cúp điện thoại, lại kéo Lâm Tẫn Nhiễm vào lòng.
Lâm Tẫn Nhiễm cạn lời, "Có phải Hoắc lão phu nhân định thuê sát thủ chuyên nghiệp đến xử lý em rồi không?"
Chu Chính Hiến, "Bà nội sao? Trừ phi bà không muốn Chu gia có đời sau nữa."
Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Anh còn làm như thế để kích động người già à?"
Chu Chính Hiến, "Không sao, thân thể bà rất tốt, tạm thời có thể kích động được."
"..."
"Hơn nữa, anh kích động bà sao? Đây là chuyện vui mà."
"... Anh vui là được rồi."
------------------------------------------------------
Lâm Tẫn Nhiễm đã sẵn sàng đến bệnh viện để thực tập, bệnh viện cách nhà Chu Chính Hiến rất gần, cho nên hiện tại cô và anh sẽ ở đây.
Hai tuần vừa rồi trôi qua rất yên ả, yên ả đến mức Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ, Chu Chính Hiến đã trực tiếp công khai cô trước mặt Hoắc lão phu nhân, nhưng từ sau ngày Hoắc lão phu nhân gọi điện thoại lại không có động tĩnh gì nữa. Theo lý thuyết, cô cũng nên cảm thấy bất bình vì "cô con dâu" khiến trưởng bối Chu gia vừa lòng.
Nhưng mà, bình tĩnh cũng tốt, gần đây cô rất bận, không có thời gian quan tâm mấy chuyện vụn vặt này.
Sáng sớm hôm nay cô đã đến bệnh viện thực tập, năm cuối đại học cô cũng từng thực tập một thời gian ngắn, cho nên cũng khá quen với bệnh viện. Hôm nay vừa thay xong bộ quần áo đã bị thầy gọi đến phòng giải phẫu, thầy coi cô là đối tượng quan trọng để bồi dưỡng, cho nên mấy cuộc giải phẫu lớn cô đều được quan sát.
Buổi sáng, hai cuộc giải phẫu đều thành công, vì vậy buổi sáng nghiêm túc cứ trôi qua như vậy. Lúc Lâm Tẫn Nhiễm đi ra thì có mấy y tá gọi cô lại.
Rất ít người bắt chuyện với Lâm Tẫn Nhiễm, nhưng vì năng lực của cô rất xuất chúng nên thường xuyên bị mọi người vụng trộm bàn tán sau lưng, cũng vì thế tất cả mọi người đều nhận ra cô.
"Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, cuối cùng cô cũng ra rồi.”
Lâm Tẫn Nhiễm bước về phía trước, "Làm sao thế?"
"Có người tìm cô." Y tá nói, "Vừa rồi có mấy người đến, trong đó có một bà lão hơn 70 tuổi, nhưng mà nhìn thấy bà ấy thật sự rất sang trọng, bà ấy nói muốn gặp cô."
Lâm Tẫn Nhiễm nhướng mày, cô vừa mới cảm thấy gần đây rất yên bình, không ngờ Hoắc lão phu nhân đã tìm đến cửa rồi.
"Ừm, bà ấy đâu?"
"Vừa rồi ngồi ở bên kia, trời ơi bác sĩ Lâm, nhìn sơ qua đã biết là người có tiền rồi, người thân của cô à?"
Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, "Không phải."
Nói xong, cô bước đến chỗ vừa nãy y tá chỉ.
Vài người y tá nhìn bóng lưng của cô, "Này, mấy người thử nghĩ xem đó là ai, đằng sau bà ấy còn có hai người đàn ông to con rất giống vệ sĩ, mấy người thấy thế nào?"
"Tôi cũng thấy vậy, haizz... Bác sĩ Lâm nói không phải người thân, vậy thì là ai nhỉ?"
"Haizz, người ta nói mà cô cũng tin à, cô không xem TV sao, mấy người có tiền lúc nào cũng thích giấu giếm thân phận!"
"..."