Mặt Nạ Của Em - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:11:23
Lượt xem: 80
Bởi vì ngày mai là cuối tuần cho nên Lâm Tẫn Nhiễm trực tiếp ở lại chỗ mà Chu gia sắp xếp, mà Chu gia quả nhiên là Chu gia, thậm chí phòng ở của một người trợ lý nhỏ bé như cô cũng tốt như vậy.
Nhưng Lâm Tẫn Nhiễm ngủ không được ngon, không phải cô lạ giường mà là hơi thở ở đây quá quen thuộc, dù 10 năm đã trôi qua nhanh chóng nhưng cảm giác của Chu gia hay là cảm giác trong đầu cô cũng còn rất sâu sắc.
"Qua một thời gian ngắn nữa em sẽ thi đại học, cho nên việc chăm sóc thiếu gia sẽ từ từ để chị tiếp nhận." Vân Thanh nghiêm túc nói, "Lúc thiếu gia uống thuốc, chị nhất định phải trông chừng, nếu thân thể của anh ấy không tốt thì chị nhất định phải chăm sóc nhé."
"Em? Thi đại học?"
Vân Thanh liếc cô một cái, "Sư phụ nói học tập rất quan trọng, cho nên mới tìm người thay thế vị trí của em, để em có thể đọc sách thật tốt."
Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười, "Trông em non nớt như vậy, chị cứ cho rằng em chỉ là một cậu bé thôi chứ."
Vân Thanh ưỡn ngực, "Em đã 18 tuổi rồi, đừng coi em là trẻ con chứ."
"A... được rồi."
"Không nói nhiều với chị nữa, chị đưa thuốc đến phòng của thiếu gia đi, giờ này chắc thiếu gia đang ở thư phòng xem giấy tờ đó."
"Ừ."
Lâm Tẫn Nhiễm bưng thuốc đi rồi, một lúc lâu sau Vân Thanh mới có phản ứng, "Ơ này, chị ấy còn chưa đi qua đó bao giờ sao lại biết đường vậy?"
Lâm Tẫn Nhiễm không thể không quen thuộc thư phòng của Chu Chính Hiến, lúc còn nhỏ buổi tối nào cô cũng chạy tới thư phòng của anh, nói cho anh biết hôm nay ở trường cô học cái gì, rồi cả ngày nay xảy ra chuyện gì.
Có một lần, cha cô phát hiện được cô thường đi đến thư phòng của Chu Chính Hiến cho nên đã trách mắng cô một trận, nói rằng cô quấy rầy anh. Nhưng lúc đó anh rất bảo vệ cô, anh nói anh không để ý, còn khá thích nghe cô nói mấy chuyện thế này.
Sau đó bởi vì được anh nuông chiều, cha cô cũng không mắng cô nữa.
Nghĩ tới chuyện này, Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt. Sau khi rẽ vào thì thư phòng của Chu Chính Hiến đã ở trước mắt.
Cô nghĩ, lúc đó chắc là cô thích anh lắm... cũng phải, được cưng chiều như vậy thì cô gái nào có thể kìm lòng nổi.
"Lâm tiểu thư." Chu Diễn thấy cô thì lên tiếng chào hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói, "Trực tiếp gọi tên tôi là được rồi."
Nhiều năm không gặp, người trước mắt đã từ một chàng trai ngây ngô biến thành một người đàn ông thành thục. Bây giờ anh ta là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Chu Chính Hiến, quyền hành thực tế ở Chu gia là dưới một người trên vạn người... Trước đây, cô còn gọi anh ta là anh trai, bây giờ xưng hô với cô như vậy, cô cảm thấy không quen.
"Lâm... Tẫn Nhiễm?"
"Ừ, anh ấy có trong đó không?"
"Có."
"Tôi mang thuốc tới, mở cửa giúp tôi đi."
Chu Diễn gật đầu, đưa tay đẩy cửa ra, anh ta thấy Lâm Tẫn Nhiễm bước vào, cũng không biết tại sao mỗi lần anh ta nhìn cô đều cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nhưng... không nói được là kỳ lạ chỗ nào.
Chu Chính Hiến đang ngồi trước bàn đọc sách, anh đưa lưng về phía cô, không vì tiếng động của cô mà quay người lại.
"Chu tiên sinh." Lâm Tẫn Nhiễm đặt thuốc lên chiếc bàn bên cạnh anh, "Uống thuốc thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-12.html.]
"Ừ." Chu Chính Hiến khép tập hồ sơ lại, rất phối hợp cầm lấy bát thuốc.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh uống thuốc, từng khớp xương tay rõ ràng cầm lấy bát thuốc màu nâu sẫm, màu sắc ngón tay trắng nõn càng tôn lên vẻ đẹp khác thường.
Nhưng... không phải anh uống thuốc quá chậm rồi sao?
Lâm Tẫn Nhiễm suy nghĩ một chút, cũng phải, một bát thuốc Đông y đen như thế, hơn nữa mùi vị còn rất khó ngửi, đại khái chắc là anh rất ghét mùi vị đó.
Ba phút trôi qua, Lâm Tẫn Nhiễm mới đợi được anh uống xong bát thuốc. Sau khi thấy anh bỏ bát thuốc xuống, Lâm Tẫn Nhiễm lấy một ít mứt trong một cái hộp nhỏ bên cạnh đưa cho anh, "Này."
Chu Chính Hiến khựng lại, bị thứ gì đó màu da cam trong tay cô hấp dẫn, "Cái gì vậy?"
"Mứt."
Hình như Chu Chính Hiến hơi sững sờ, anh ngước mắt nhìn cô, "Cô mang thứ này cho tôi làm gì?"
"Không phải anh sợ đắng sao?" Lâm Tẫn Nhiễm bật thốt lên. Hộp mứt này được đặt bên cạnh bát thuốc, Lâm Tẫn Nhiễm tự nhiên cho rằng cái này là Vân Thanh chuẩn bị cho anh.
Nhưng ai biết Chu Chính Hiến lại híp mắt, cười mà như không cười hỏi cô, "Ai nói với cô là tôi sợ đắng?"
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, trước đây cô biết rõ anh sợ đắng, lẽ nào đây là bí mật sao?
"Tôi..."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng động ồn ào, Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Chính Hiến bị tiếng vang đó hấp dẫn sự chú ý.
"Cô ta ở trong đó đúng không, bảo cô ta ra đây cho tôi!"
"Tam thiếu gia, cậu đừng cố tình gây sự nữa."
"Cố tình gây sự? Nếu không phải ngày hôm qua tôi uống say, tôi đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta rồi, mau đưa cô ta ra đây. Chu Diễn, anh tránh ra."
.......
"Ồn ào cái gì vậy?" Chu Chính Hiến mở cửa ra, mà Lâm Tẫn Nhiễm thì đứng ngay sau lưng anh.
Chu Duy Ân thấy khí thế của Chu Chính Hiến thì hơi khựng lại một chút, anh ta chỉ trừng mắt nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, ngoắc ngoắc ngón tay, "Cô qua đây cho tôi."
Lâm Tẫn Nhiễm nhíu mày, "Có chuyện gì?"
"Phí lời!" Đôi mắt của Chu Duy Ân trợn tròn lên, "Hôm qua cô trực tiếp quật ngã tôi xuống đất, không phải cô nên bồi thường cho tôi sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm cân nhắc một lúc mới lên tiếng, "Tôi cho rằng Tam thiếu gia sẽ suy nghĩ lại vì sao tôi lại quật ngã cậu như vậy, hay là... tại sao lại dễ dàng bị tôi quật ngã như vậy chứ?"
Chu Diễn: "..." Người phụ nữ này nói chuyện độc thật.
Chu Duy Ân vừa nghe xong thì mặt lập tức đen lại, "Cô! Còn không phải bởi vì tôi uống rượu sao, nếu không với thân hình nhỏ xíu như cô mà quật tôi ngã được á?"
Lâm Tẫn Nhiễm nhún vai, "Có lẽ vậy."
Chu Duy Ân nhìn dáng vẻ của cô thì càng tức giận, "Ra đây ra đây, tôi để cô thử xem rốt cuộc là ai quật ngã ai."
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi cười một cái, "Tam thiếu gia, cái này là cậy thế bắt nạt người đó."