Mặt Nạ Của Em - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:19:47
Lượt xem: 18
Chu Chính Hiến không phải không biết cả người Lâm Tẫn Nhiễm đang cứng ngắc, anh cố kìm nén hành động của mình, duỗi tay vuốt ve mặt cô, “Nhiễm Nhiễm, thả lỏng...”
Lâm Tẫn Nhiễm rất muốn chửi bậy, cô vốn không có biện pháp để thả lỏng bản thân!
“Anh đừng động đậy, đau...”
Rất đau! Cảm giác vừa căng vừa đau này khiến cho Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy thà dùng một d.a.o đ.â.m cô còn hơn.
Trên trán Chu Chính Hiến xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, anh không ngừng hôn cô, muốn làm cho cô thả lỏng, “Không thể không động đậy, ngoan, chịu đựng một chút là được...”
“Em không...” Chữ "chịu đựng" còn chưa kịp nói ra thì người phía trên bất ngờ động đậy, hơn nữa còn đ.â.m vào không chút dịu dàng.
Lâm Tẫn Nhiễm rên lên một tiếng, sau đó những âm thanh vụn vặt theo bản năng phát ra, cô muốn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi, tất cả cảm giác giống như bị anh dẫn dắt, cô chỉ có thể tiếp nhận...
Mưa rền gió dữ nối tiếp nhau đến, từ đau đớn ban đầu cho đến lúc cuối cùng xương cốt trở nên ê ẩm tê dại, anh mạnh mẽ đè lên cô, hoàn toàn không giống một Chu Chính Hiến bình thường luôn hòa nhã với mọi người.
Rốt cuộc, trong phút chốc, anh va chạm rất sâu, vào thời khắc anh liều mình triền miên đã hóa thành sự quyến luyến không dứt.
Lâm Tẫn Nhiễm không kiềm chế được hét lên một tiếng, không tự chủ run rẩy trong lòng anh... bên tai là hô hấp nặng nề của Chu Chính Hiến, anh duỗi tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, giống như an ủi, cũng giống như thỏa mãn.
Cuối cùng.... đã kết thúc.
Lâm Tẫn Nhiễm muốn chửi bậy mà không còn sức lực để thốt ra lời.
Trong truyền thuyết, khi đàn ông dụ dỗ phụ nữ thì đều nói anh chỉ thân mật một chút thôi, không làm gì cả hoặc là anh chỉ ma sát, tuyệt đối không đi vào. Trải qua việc ngày hôm nay, Lâm Tẫn Nhiễm đã hoàn toàn tin tưởng vào lý luận này!
Chu Chính Hiến, con mẹ nó đúng là tên lịch sự bại hoại...
-----------------------------------
Ngày hôm sau.
Chu Diễn gõ cửa phòng Chu Chính Hiến.
“Thiếu gia, cậu dậy chưa?”
Trong phòng không có động tĩnh gì, Chu Diễn nhíu mày. Như bình thường, thời điểm này Chu Chính Hiến hẳn là đã rời giường, chẳng lẽ hôm qua làm việc quá muộn cho nên mới không thức dậy đúng giờ?
Chu Diễn lại gõ cửa, “Thiếu gia, hôm nay phải ăn sáng với Từ tiểu thư và giám đốc Từ, cậu không dùng bữa cùng sao?”
Vẫn không có động tĩnh gì.
Chu Diễn ngẩn người, suy nghĩ một lát liền lấy chìa khóa ra mở cửa, không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
Cửa mở ra, Chu Diễn lặng lẽ bước vào.
Trên giường trống không, không hề có dấu vết của người từng ngủ ở đó, Chu Diễn ngẩn người, người đâu???
Lúc này ở phòng Lâm Tẫn nhiễm.
“Anh còn không chịu dậy đi à?” Lâm Tẫn Nhiễm tức giận nói.
Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, nghe được lời cô nói thì khẽ lắc đầu, giọng nói còn hơi khàn khàn, “Ngủ cùng với em, chẳng muốn dậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-na-cua-em/chuong-107.html.]
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm cong lên, nhưng cô lại nhanh chóng đè nó xuống, “Anh nói xem, nếu Chu Diễn tới phòng anh không thấy người, liệu có cho rằng anh mất tích không?”
Chu Chính Hiến hôn lên tóc cô, “Nếu cậu ta đủ thông minh, đợi lát nữa sẽ đến chỗ em tìm anh.”
Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt, cô đột nhiên kéo tay anh đang ôm hông mình ra, ngồi bật dậy, nhưng mà động tác bất ngờ này tác động tới chỗ nào đó, cô nghẹn ngào một tiếng khom eo xuống.
Chu Chính Hiến ngẩn người, “Sao vậy, em ổn chứ?"
Lâm Tẫn Nhiễm hất tay anh ra, “Chu đại thiếu gia, anh nói đi, xuống tay không phân biệt nặng nhẹ, anh cảm thấy em sẽ ổn sao?"
Chu Chính Hiến mím môi, đứng dậy đến xem cô, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy bộ dạng của anh như vậy khá buồn cười, vì thế nói, “Anh nhanh chóng rời giường đi, em không muốn để Chu Diễn chứng kiến cảnh anh ngủ ở chỗ em đâu, quá xấu hổ.”
“Xấu hổ cái gì?” Chu Chính Hiến nói, “Cũng không phải cậu ta không biết quan hệ của chúng ta.”
Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời, đưa tay đẩy anh một cái, “Dù sao anh cũng nhanh lên đi.”
Cô vừa làm động tác như thế, chăn trước n.g.ự.c liền trượt xuống.
Đôi mắt Chu Chính Hiến bị mê hoặc, dấu vết tối hôm qua anh để lại trên người cô toàn bộ đều lộ ra trước mặt anh. Ngực anh thắt lại, chỉ cảm thấy chỗ nào đó muốn ngóc đầu dậy.
Lâm Tẫn Nhiễm thấy ánh mắt anh như vậy thì lập tức hoảng loạn, cô kéo chăn qua bao chặt lấy người mình, “Cho anh năm phút, lập tức rời khỏi đây.”
Chu Chính Hiến mỉm cười, “Sao anh lại cảm thấy mình đang yêu đương vụng trộm nhỉ?”
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Chu Chính Hiến không đoán sai, Chu Diễn tìm khắp nơi không thấy anh thì quả thật đã đi về phía phòng Lâm Tẫn Nhiễm.
Chu Diễn chỉ suy đoán, không ngờ thật sự đã gặp được Chu Chính Hiến ở ngã rẽ phòng Lâm Tẫn Nhiễm.
Chu Diễn: “...”
Chu Chính Hiến: “...”
“Cậu, tối hôm qua không ngủ ở phòng.”
Chu Chính Hiến đi lên phía trước, “Ừ.”
Chu Diễn quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của Lâm Tẫn Nhiễm, “Vậy, cậu ngủ ở...”
“Ở phòng cô ấy.” Chu Chính Hiến trả lời.
Chu Diễn nghẹn họng, anh ta đắn đo một lúc lâu mới lên tiếng, “Thiếu gia, không ai thấy chứ?”
Bước chân Chu Chính Hiến chậm lại, “Nhìn thấy thì sao?”
Chu Diễn, “Thì... cậu đừng quên trước hết phải giải quyết chuyện của cha con Từ gia, lúc này đừng để lộ chuyện Tẫn Nhiễm, nếu không sẽ rất khó đối phó với lão phu nhân.”
Chu Chính Hiến cũng hiểu điều này, chỉ là việc “Anh ngủ ở phòng Lâm Tẫn Nhiễm” lại bị nói giống như kẻ trộm, rất khó chịu.
“Tôi biết rồi.” Chu Chính Hiến lạnh lùng đáp lại.
Chu Diễn ho khan, “Vậy là được rồi.”