“Cái chuông chiêu hồn kia trải qua một vòng phó bản, khí tức mạnh lên không ít, đã có không gian tự chủ rồi, em xem thử bên trong xem, có lẽ sẽ có bất ngờ đấy.”
Nói xong, chị kéo cả gia đình rời đi.
Tôi tò mò cầm lấy chiếc chuông chiêu hồn đỏ rực, ý niệm vừa động, bên trong vậy mà b.ắ.n ra ba người.
“Chị Gia Hồi! Chị cũng quá đáng rồi đó, lâu như vậy không thả tụi em ra ngoài, làm tụi em lo c.h.ế.t rồi!” Tống Khinh Khinh vừa oán trách vừa nhào tới.
“Chị, chị không sao chứ?” Hạo Hạo cũng lo lắng nhìn tôi.
“Chủ nhân…” A Liễm vốn từ ngữ nghèo nàn, chỉ biết chớp chớp đôi mắt dài hẹp màu tím, thâm tình nhìn tôi.
Tôi một tay ôm một người, tư thái lười biếng nói: “Xin lỗi nha, vừa nãy có người tìm tôi bàn chuyện lớn về vị trí hội trưởng công hội số 1 nên tôi nhất thời quên mất mọi người.”
Tống Khinh Khinh ngây người: “Hả? Công hội của tụi em ấy hả? Ai tìm chị để bàn vậy?”
“Ninh Niệm.”
“Má ơi! Ninh Thần!”
4
Tôi mang theo A Liễm và Hạo Hạo ở lại Gia Đình Hạnh Phúc.
Ninh Niệm nhìn nhỏ nhắn vậy thôi, nhưng lại khá đanh đá, hơn nữa còn giỏi giả heo ăn thịt hổ, giúp tôi chắn không ít phiền phức.
Ví dụ như, mấy cái công hội khác muốn lôi kéo tôi ấy.
Ngoại trừ ba năm cùng Hứa Triết ở thành phố lớn, tôi vẫn luôn sống ở thôn trại vùng núi sâu trong quê nhà, dùng ngôn ngữ mạng bây giờ mà nói, chắc là thuộc dạng người hướng nội.
Tôi cực kỳ không thích giao tiếp xã giao.
So với người, tôi càng thích tiếp xúc với xác c.h.ế.t hơn.
Ai tìm tôi gây sự, lải nhải bên tai tôi, tôi vẽ một lá bùa cho hắn ta, đánh cho hắn ta tâm phục khẩu phục là xong.
Sau một thời gian tìm hiểu, tôi phát hiện Gia Đình Hạnh Phúc quả thật xứng đáng với vị trí công hội số 1 này, Ninh Niệm cũng thật sự là một hội trưởng vô cùng tốt.
Những người chị ấy chiêu mộ toàn là người phẩm hạnh tốt nhưng không thánh mẫu, về mặt thực lực chỉ cần tàm tạm là được, theo lời chị ấy nói, đều có thể từ từ luyện tập.
Có ai sinh ra đã thích hợp với cái trò chơi kinh dị này đâu.
Đồng thời, thực lực công hội của bọn họ cũng vô cùng đáng sợ, top mười bảng xếp hạng đỉnh cao có tới chín người là người của công hội họ, người rớt hạng kia là vì mắc bệnh ngại giao tiếp không thích phô trương.
Nếu không, top mười chắc chắn đã bị bọn họ bá chiếm hết.
Tuy rằng tôi ít nói, nhưng Ninh Niệm lại tự nhiên như thân quen, dường như chị ấy đã xác định tôi là người được chọn, bắt đầu không chút nề hà giảng giải cho tôi quy tắc trò chơi, giảng giải một số kỹ xảo thông quan, giảng giải quan hệ giữa các đại công hội, giảng giải làm thế nào để thông quan hoàn mỹ.
Lúc này tôi mới biết, thì ra, chị ấy không có vũ lực như tôi, nhưng lại có thể thông quan hoàn mỹ với chỉ số kinh dị bằng 0.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-3/chuong-16-full.html.]
Bởi vì, chị ấy bị cận thị nặng.
Trong phó bản chị ấy không đeo kính.
Tôi từng tò mò hỏi chị ấy: “Đây là giả heo ăn thịt hổ, hay là thật sự không sợ mấy thứ quỷ dị đó vậy?”
Ninh Niệm chống cằm, cười híp mắt nhìn tôi: “Đa phần người chơi đều dùng mắt để nhìn thế giới, thật ra không đúng, Gia Hồi à, chúng ta nên dùng tâm. Quỷ dị vốn không phải sinh ra đã là quỷ dị, bọn họ cũng từng là người sống sờ sờ. Em coi quỷ dị là người, quỷ dị sẽ coi em là người, chứ không phải súc sinh mặc em tùy ý c.h.é.m giết.”
Giờ khắc này, tôi có chút bừng tỉnh ngộ ra.
“Gia Hồi, đây nhất định là ý trời, trời cao cho chúng ta cơ hội làm lại lần nữa. Đã như vậy, anh sẽ quên Nguyệt Nguyệt, đợi chúng ta sống lại sẽ kết hôn…”
“Chỉ là, cái tên vừa là thầy vừa là bạn của tôi đây, sắp sống lại rồi.”
5
Tuy rằng bề ngoài Ninh Niệm xởi lởi, nhưng làm việc lại rất cẩn trọng.
Vì tôi, chị ấy lại trì hoãn thêm một năm sống lại.
Thật ra điểm tích lũy của chị ấy đã đủ từ tám đời rồi.
Có lẽ là vì công hội, có lẽ là vì người chơi công hội, có lẽ là vì gia đình quỷ dị của chị, cho nên hết lần này đến lần khác chị ấy kéo dài thời gian.
Lần này, là vì tôi.
Một năm này, chị ấy dẫn tôi xuống phó bản, đích thân bồi dưỡng tôi, để tôi cùng cốt cán công hội hòa hợp, để bọn họ tin tưởng tôi.
Chị ấy quản lý công hội cực kỳ tốt, việc tôi đảm nhiệm chức hội trưởng, không ai có ý kiến gì.
Lúc rời đi, tất cả mọi người trong công hội đều khóc sướt mướt.
Rất nhiều người đều là do chị nhặt ấy về, đều là những người chơi bị công hội khác bỏ rơi, nhưng dưới tay Ninh Niệm lại được bồi dưỡng thành người chơi cao cấp.
Vào thời khắc cuối cùng, Ninh Niệm vỗ vỗ vai tôi.
Chị ấy đã ôm lấy tôi.
Tôi ghé vào tai chị ấy khẽ nói: “Cô giáo, tạm biệt.”
Chị ấy đã dạy tôi rất nhiều đạo lý sinh tồn trong trò chơi.
Chị ấy xứng đáng với một tiếng này.
Chị ấy xoa đầu tôi, vẫn là bộ dáng tươi cười rạng rỡ ấy.
“Gia Hồi, chị ở nhân gian chờ em.”
- Hết -