Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 3 - Chương 12

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 11:06:25
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được, khí tức trong phó bản đang trào dâng về phía tôi, không ngừng gia tăng sức mạnh cho tôi.

Tôi đoán đúng rồi, chủ mưu đứng sau trò chơi và sương đen không hợp nhau.

Sương đen đã đến bờ vực tan biến, tôi thậm chí còn nhìn thấy mấy bóng hình màu đỏ bên trong.

Đó là những cô dâu đã từng bị đưa vào đây, những cô dâu vẫn chưa bị tiêu hóa hết.

Tôi "phì" một tiếng: "Ngươi là thần thánh cái thá gì? Tà thần chắc? Ta nói cho ngươi biết, ta đây thích nhất là g.i.ế.c mấy thứ dơ dáy, không dám lộ mặt như các ngươi."

Trước kia ở thôn trại của tôi cũng có tục lệ "nữ nhi Lạc Hoa động", từ khi tôi luyện thành công thuật đuổi xác, tôi đã dẫn người vào động, tiêu diệt tà ma trong động, từ đó về sau không còn người con gái nào phải chịu tội nữa.

Hôm nay, tôi cũng phải làm được.

Ngay lúc khí thế tôi đang hừng hực, một cơn đau nhói buốt truyền đến từ tim tôi.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, không ngờ lại là Tống Khinh Khinh.

Cô ta đang nắm một con d.a.o găm đạo cụ, lưỡi d.a.o sắc bén đã cắm phập vào tim tôi.

Cô ta thành kính quỳ xuống trước làn sương đen: "Đại nhân, là chủ thần đã cứu tôi, phái tôi đến giúp ngài."

Sương đen cười phá lên: "Ha ha ha ha, thần không quên ta!"

A Liễm và Hạo Hạo thấy tôi bị thương, thế công trên tay yếu đi, vô cùng sốt ruột.

"Chủ nhân!"

"Chị ơi!"

Sương đen lại lần nữa tụ lại, thừa cơ cuốn hai người vào trong.

Lần này chúng tôi thua chắc rồi.

Tống Khinh Khinh vẻ mặt nịnh nọt gật đầu khom lưng với sương đen: "Đại nhân, con nhỏ Miêu Gia Hồi này không đáng lo ngại nữa rồi, nhưng nó lại dám làm ngài bị thương, tôi mang nó đến đây, mặc ngài xử trí."

Sương đen hài lòng gật đầu.

Tống Khinh Khinh chèo bè gỗ, tiến sát lại gần chủ thể sương đen, tôi như một con ch.ó chết, bị cô ta xách đến trước mặt sương đen.

Tuy sương đen không có mặt, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt của nó, vui vẻ, khoái trá, hưng phấn.

"Một con kiến hôi, cũng dám làm ta bị thương."

Nói rồi, nó lại dùng sương đen hóa thành một bàn tay, bóp chặt cổ tôi, há cái miệng to hôi thối nồng nặc mùi mục rữa, muốn nuốt chửng tôi.

Tôi và nó ở rất gần nhau, gần đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng A Liễm vọng ra từ trong sương đen.

"Chủ nhân, người mau chạy đi!"

Ngay lúc sương đen chuyên tâm nuốt chửng, lơ là cảnh giác, hai tay tôi đã nhuốm đầy m.á.u tim.

Nhanh chóng vẽ lên người sương đen một chữ triện khổng lồ.

"Tử."

20

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-3/chuong-12.html.]

Uy lực của m.á.u tim, là thứ tà ma ngoại đạo không thể nào chống đỡ được.

Giờ khắc này, sương đen phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Trên người sương đen tản ra từng đợt bạch quang.

Nó muốn tự nổ tung!

Tôi cuống lên, bất chấp nguy hiểm, lại dùng m.á.u tim viết thêm một chữ "Xuất".

Cuối cùng, A Liễm và mấy cô dâu áo đỏ cũng được tôi cứu ra.

Còn Cố Nguyệt, lại xui xẻo bị sương đen vây nhốt ở phía bên kia.

Cô ta nhìn tôi, lần đầu tiên không nói gì nữa, mà chỉ lặng lẽ quay đầu đi, lẳng lặng chờ chết.

Cô ta biết, tôi sẽ không cứu cô ta.

Đồng đội của cô ta đều đã đi hết rồi, cô ta c.h.ế.t chắc rồi.

Nhưng cô ta đã đoán sai.

Tôi keo kiệt bủn xỉn lại lần nữa dùng m.á.u tim viết thêm một chữ "Xuất", chữ này, nhắm ngay vị trí của Cố Nguyệt mà đánh tới.

Cô ta được cứu rồi.

Cuối cùng sương đen cũng nổ tung.

Nó độc địa nguyền rủa chúng tôi: "Chủ thần sẽ giúp ta báo thù!"

Tôi nhanh chóng vẽ ra phù phòng ngự, bảo vệ tất cả mọi người.

Tiếng nổ tan đi, mọi thứ đều bình yên vô sự, chỉ có tôi là suy yếu ngã vào lòng A Liễm.

Hắn nước mắt lưng tròng: "Chủ nhân, là do ta quá yếu đuối."

Thiếu niên đã hạ quyết tâm phải khổ luyện.

Tống Khinh Khinh thì lo lắng nắm lấy tay tôi, giọng mang theo tiếng khóc hỏi: "Chị Gia Hồi, em phối hợp với chị cũng được đúng không?"

Đúng vậy, thật ra, từ khi phát hiện ra Hạo Hạo là bạch cương thi, tôi đã thấy Tống Khinh Khinh có gì đó không đúng rồi.

Hôm đó ở trong lớp học, cô ta mở bảng điều khiển trò chơi, báo cáo tình hình thương vong của Cố Nguyệt khi đến thôn trại, là dùng tay trái để mở màn hình ánh sáng.

Mà trước đó, tôi đã để ý Đại Vương, Tiểu Vương, còn có Cố Nguyệt, bọn họ đều dùng tay phải.

Trong ngũ hành bát quái có một cách nói, tả vi tử môn, hữu vi sinh môn.

Chỉ có Tống Khinh Khinh đã chết, cô ta mới khác với người khác.

Đây là nghi ngờ của tôi, nhưng tôi không ngờ, đây lại là sự thật.

Sau khi Hạo Hạo bại lộ, Tống Khinh Khinh đã chủ động tìm tôi, nói với tôi sự thật.

Thật ra trước kia, cô ta cũng giống tôi, cũng là một người chơi, c.h.ế.t ở ngoài đời thật mới bị kéo vào trò chơi này.

Phó bản trước, cô ta không thông quan, c.h.ế.t trong phó bản.

Loading...