Mất Cả Thế Giới, Gặp Được Anh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-02 12:28:01
Lượt xem: 2,857
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Cố Triều Sinh rời đi, tôi thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Tôi có hơi đắc ý, quả nhiên làm gì có ai không chọn tôi mà đi chọn Tần Quỳnh Quỳnh chứ?
Bọn họ cũng đâu có bị mù.
Sau đó chỉ có lác đác vài dòng bình luận xuất hiện.
[Cốt truyện nát bét cả rồi… Vậy mà nam chính lại nói chỉ thích nữ phụ thôi. Hello, có còn ai đang xem không vậy?]
[Tôi không tin, nam chính và nữ phụ không còn cùng đẳng cấp nữa, chắc chắn anh ấy sẽ đá cô ta đá cô ta đá cô ta…]
[Cái đồ mê trai ở trên kia, tôi nhịn cô lâu lắm rồi, mau ra đây quyết đấu đi.]
Tôi lười xem tiếp, đồ bình luận vô dụng.
Vì tôi vốn chỉ bị xây xát nhẹ, nên rất nhanh đã xuất viện.
Sau khi xuất viện, tôi được đưa đến một căn biệt thự, mỗi ngày đều có cô giúp việc chăm sóc sinh hoạt của tôi.
Tôi cảm thấy, những ngày tháng trước đây đang dần trở lại.
Chỉ là mỗi lần tôi hỏi cô giúp việc Cố Triều Sinh đang làm gì.
Cô giúp việc luôn nói hắn rất bận.
Ngày thứ N không có Cố Triều Sinh làm đệm thịt, nhớ hắn quá.
Đêm khuya, tôi nằm trên giường.
Nhìn khung chat giữa tôi và Cố Triều Sinh, lòng tôi rục rịch muốn nhắn tin, nhưng lại không muốn vồ vập gửi trước.
Mãi cho đến khi Cố Triều Sinh gửi tin nhắn đến.
"Ngủ ngon, ngủ nhanh đi, đừng 'đang nhập' nữa."
Mặt tôi đỏ bừng, tức tối ném điện thoại đi rồi nhắm mắt lại.
Cố Triều Sinh vẫn không xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho tôi.
Mãi đến ngày ba tôi được rửa oan thành công, hắn vẫn không xuất hiện, tôi cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi tức tối chất vấn hắn.
"Tại sao anh không đến?"
Khi ba tôi ra tù, ông ấy xót xa nhìn tôi, nói tôi đã chịu khổ rồi.
Tôi nói với ông ấy, thực ra cũng không quá khổ, bởi vì có một người vẫn luôn chăm sóc tôi, đối xử với tôi rất tốt.
Nhưng người đó lại không xuất hiện.
Khung chat với Cố Triều Sinh hiện lên "đang nhập" mấy lần liền.
Một lúc lâu sau, một tin nhắn mới được gửi đến.
"Xin lỗi, Chi Chi, vì bây giờ anh không ở trong nước."
Lúc này tôi mới biết.
Để ông nội hắn giúp tôi, Cố Triều Sinh phải ra nước ngoài rèn luyện ba năm.
Thì ra hôm ở bệnh viện đó, nỗi buồn trong mắt hắn là lời tạm biệt dành cho tôi.
"Chi Chi, là anh quá ích kỷ, sợ em không có cảm giác an toàn nên mới luôn giấu em."
Tôi khóc lóc gửi tin nhắn thoại cho hắn: "Cố Triều Sinh, anh dám lừa tôi! Anh cứ đợi đấy, ngày mai tôi sẽ đá anh đi tìm người khác!"
Cố Triều Sinh lập tức gọi điện lại cho tôi.
Giọng hắn trầm thấp, rất đè nén: "Chi Chi, cầu xin em, đừng tìm người khác."
Chẳng lẽ là vì quá lâu không gặp, sao tự nhiên tôi lại thấy giọng Cố Triều Sinh hay đến thế nhỉ?
Thế là tôi bắt Cố Triều Sinh tỏ tình qua điện thoại với tôi một tiếng đồng hồ.
Ừm, nói tóm lại là tôi khó dỗ như vậy đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-ca-the-gioi-gap-duoc-anh/chuong-6.html.]
Sau khi ba tôi trở về, cùng với sự giúp đỡ của ông nội Cố Triều Sinh, chẳng mấy chốc đã gia đình tôi đã đông sơn tái khởi.
Những kẻ vu khống ông ấy đều không có kết cục tốt đẹp, đặc biệt là cha của Tần Quỳnh Quỳnh.
Sông có khúc người có lúc, lần này đến lượt Tần Quỳnh Quỳnh bị đuổi ra đường.
Trước khi đi, Tần Quỳnh Quỳnh định cuỗm theo một đống trang sức.
Tôi khinh thường cười: "Cô nghĩ gì thế?"
Cô ta lý lẽ đầy mình: "Giang Hành Chi, lẽ nào cô còn muốn dùng lại đồ cũ của tôi sao?"
Tôi thấy buồn cười: "Đồ ngốc, chẳng lẽ tôi không biết bán đi à?"
Sau khi nếm mùi nghèo khổ một lần, tôi mới biết tiền nhân dân tệ tốt đến nhường nào.
Bất kể có qua bao nhiêu tay, tôi cũng sẽ trân trọng.
Thấy chiêu này không hiệu quả, mắt cô ta đảo một vòng.
"Tôi phải gọi điện cho anh Triều Sinh, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi!"
Tần Quỳnh Quỳnh không còn la ó nữa.
Cuối cùng, tôi đẩy Tần Quỳnh Quỳnh ra ngoài cửa: "Bye."
Sau đó đóng sầm cửa lại, khiến cô ta ăn một cục tức.
Tôi chính là kẻ thù dai như vậy đấy.
Đúng một năm sau ngày Cố Triều Sinh rời đi, tôi tham gia một buổi tiệc rượu, gặp lại vị hôn phu trước đây.
Tưởng Dĩ Bạch giờ đã có vợ con, nhưng người hắn ta dẫn theo lại không phải vợ của hắn.
Hắn ta tiến lại gần tôi, nhướng mày sến súa: "Sao không thấy cái tên người hầu của cô đâu?"
Ánh mắt hắn ta dâm đãng.
"Cái thằng đó, ra tay cũng nhanh phết. Nghe nói hắn vẫn luôn nuôi cô? Nếu cô ở với hắn được, vậy có phải với tôi…”
Tưởng Dĩ Bạch l.i.ế.m môi.
Tôi hất ly rượu vào mặt hắn ta, khiến hắn ướt đẫm: "Không có gương thì cũng lấy nước tiểu mà soi đi chứ!"
Thì ra chính con cóc ghẻ hắn hại tôi bị hiểu lầm.
Về đến nhà tôi lập tức mách lẻo trước: "Ba, Tưởng Dĩ Bạch quấy rối con!"
Ba tôi nghe tôi than khóc một hồi, nghiêm nghị nói: "Được, ba giúp con xử lý cậu ta. Thằng nhóc dẻo mồm dẻo miệng đó, cứ đưa nó đến Châu Phi quản lý việc khai thác mỏ dầu đi!"
Ông ấy đổi giọng: "Vừa hay ba cũng có chuyện muốn nói với con, con cũng đến tuổi lập gia đình rồi, ba đã chuẩn bị cho con một đối tượng liên hôn…”
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, ba tôi rõ ràng biết tình cảm của tôi và Cố Triều Sinh rất tốt mà.
Tôi dứt khoát: "Con không muốn!"
Ba tôi vẫn tiếp tục giới thiệu: "Đừng vội từ chối, gia đình đứa nhỏ này ở nước ngoài, bây giờ muốn về nước mở rộng thị trường, đúng là một thanh niên trẻ tuổi tài cao…"
Tôi càng nghe càng thấy không ổn, còn ba tôi thì cười thần bí một cái rồi lên lầu.
Mãi cho đến khi người đã xa cách bấy lâu, mặc tạp dề bưng đồ ăn từ trong bếp bước ra.
Hắn trưởng thành hơn nhiều, khí chất non nớt u ám trước đây cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Tiệc rượu chán quá, Chi Chi có muốn ăn chút gì đó không?"
Yêu cầu ba năm, giờ mới một năm đã về rồi, chắc hẳn hắn đã rất vất vả.
Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng người thì vẫn rất giữ giá mà bước tới.
"Tôi thấy anh khá vừa mắt, vừa hay gần đây đang thiếu một người hầu có thể làm đệm thịt, anh nghĩ sao?"
Cố Triều Sinh mỉm cười: "Cầu còn không được."
Tôi nhào vào lòng hắn, hôn hắn một cái thật kêu.
"Vậy bổn tiểu thư đây sẽ rộng lượng mà nhận anh vậy."