Mất Cả Thế Giới, Gặp Được Anh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-02 12:26:10
Lượt xem: 2,724
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cách một cánh cửa, giọng Cố Triều Sinh không nghe được cảm xúc.
"Giang Hành Chi, em đừng vào vội."
Bàn tay đang đập cửa của tôi khựng lại.
Nước mắt dâng lên, tôi cắn môi quay người nhìn lên bầu trời.
[Nữ phụ có biết ý không vậy, cho cặp đôi nhỏ của chúng tôi chút không gian riêng tư được không?]
[Cười c.h.ế.t mất, vỡ trận rồi hả, nam chính yêu nữ chính của chúng tôi hơn mà. Đối với cô, chẳng qua chỉ là báo ơn thôi.]
Tần Quỳnh Quỳnh không ở lại quá lâu, nhưng tôi lại cảm thấy từng giây trôi qua dài như một năm.
Lúc đi ra, tóc cô ta hơi rối, son môi cũng lem luốc.
Khi đi ngang qua tôi, cô ta còn khinh miệt cười một tiếng, rồi thì thầm vào tai tôi.
"Cô nghĩ anh Triều Sinh sẽ cam tâm tình nguyện chăm sóc cô được mấy ngày nữa? Nếu tôi là cô, tôi sẽ biết điều mà nhanh chóng rời đi."
Đầu mũi tôi cay xè, nước mắt suýt chút nữa đã không kìm được.
Nhưng vẫn cứng rắn hất cằm lên: "Cô tưởng tôi thèm lắm chắc? Người muốn chăm sóc tôi còn nhiều lắm!"
Nói xong, tôi đẩy mạnh cô ta ra, rồi đóng sầm cửa lại.
Vào trong rồi, tôi hung hăng trừng mắt nhìn Cố Triều Sinh.
Tốt nhất là hắn nên cho tôi một lời giải thích, dám liên thủ với người phụ nữ kia để ức h.i.ế.p tôi.
Thấy hắn không có ý định giải thích, tôi truy hỏi.
"Vừa nãy hai người nói chuyện gì?"
Nghĩ đến dáng vẻ của Tần Quỳnh Quỳnh lúc đi ra, lòng tôi dấy lên sự ghê tởm.
Có thể hai người không chỉ nói gì đó, mà còn làm gì đó nữa.
Trên mặt Cố Triều Sinh thoáng qua một tia u ám: "Chỉ là một vài chuyện không quan trọng mà thôi."
Hắn chuyển chủ đề, sờ nhiệt độ tay tôi: "Ngoài đó có lạnh không?"
Tôi ghét bỏ hất tay hắn ra.
Biết đâu hắn vừa chạm vào Tần Quỳnh Quỳnh cũng nên, đúng là khiến người ta buồn nôn.
Tôi nhớ lại trước đây tôi không ưa Cố Triều Sinh, Tần Quỳnh Quỳnh luôn nói đỡ thay hắn.
Có lẽ ngay từ lúc đó, bọn họ đã thích nhau rồi.
Đúng là cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Trước đó tôi còn chăm sóc Cố Triều Sinh, đúng là uổng công vô ích.
Tôi cười lạnh: "Cố Triều Sinh, không phải trước đây anh không muốn lây bệnh cho tôi sao? Rất tốt, từ tối nay trở đi, anh xuống đất mà nắm đi."
Đêm đến, tôi một mình nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Sau khi Tần Quỳnh Quỳnh đến, tôi không còn rót nước hay lấy thuốc cho Cố Triều Sinh nữa.
Cả một buổi chiều, hắn lết tấm thân nặng nề đi lại, thỉnh thoảng lại ho khan trầm đục.
Giờ cũng vậy, trên sàn nhà lạnh lẽo chỉ trải một tấm đệm không quá dày.
Cố Triều Sinh, tiếp tục đè thấp giọng ho khan vài tiếng.
Lòng tôi khó chịu vô cùng.
Tôi không hiểu vì sao việc hành hạ hắn cũng khiến tôi khó chịu.
Nhưng ai bảo hắn lại dây dưa với kẻ thù của tôi chứ?
Cố Triều Sinh thật đáng thương, tôi suy nghĩ một lúc, quyết định cho hắn thêm một cơ hội nữa.
"Này, Cố Triều Sinh."
Tôi duỗi tay, từ trên giường chọc chọc hắn.
Hắn quay lại, lặng lẽ nhìn tôi.
"Nếu anh trở nên rất giàu có, anh có để tôi sống một cuộc sống như trước đây không?"
Tôi xảo quyệt đánh tráo khái niệm, không nói thẳng ra là đoạt lại gia sản.
Hắn và Tần Quỳnh Quỳnh là một cặp, lỡ như hắn không chịu giúp tôi thì sao?
Tôi hy vọng sẽ nhận được lời hứa của hắn, vì vây đầu ngón tay hết chọc lại đ.â.m vào cánh tay hắn: "Anh có thể không hả?"
Cố Triều Sinh nghi hoặc: "Có phải hắn đến tìm em rồi không?"
Mặt tôi đờ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-ca-the-gioi-gap-duoc-anh/chuong-4.html.]
Không phải? Ai đến tìm tôi chứ?
Đang lúc nghi hoặc, Cố Triều Sinh xoay người lên giường, u ám siết chặt tôi vào lòng.
"Không được tin lời ma quỷ của Tưởng Dĩ Bạch, biết không? Giang Hành Chi, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí đâu."
Tưởng Dĩ Bạch và tôi từng có hôn ước miệng, hắn ta là công tử ăn chơi có tiếng trong giới.
Loại người như hắn, chỉ biết hám lợi.
Thế nên khi tôi bị đuổi ra ngoài, dù không có nơi nào để đi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm hắn ta giúp đỡ.
Sao tự dưng lại nhắc đến hắn ta?
Còn nữa, ý của nửa câu sau là, Cố Triều Sinh hắn không muốn giúp tôi sao?
Tôi không mấy vui vẻ, quay đầu đưa gáy đối diện với hắn, cứng miệng nói.
"Anh không muốn giúp tôi thì thôi, đầy người muốn giúp tôi!"
Cố Triều Sinh nắm cằm buộc tôi quay lại, cảm xúc trong mắt hắn âm trầm đến đáng sợ.
"Vậy nên Tưởng Dĩ Bạch muốn giúp em? Có phải em hối hận, muốn đi với hắn ta không?"
Nói lằng nhằng cái gì thế không biết.
Hắn nắm tôi đau điếng, lại còn từng thân mật với Tần Quỳnh Quỳnh nữa chứ.
Tôi gỡ tay hắn ra, vẻ mặt khó chịu: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào tôi."
Ai ngờ, nghe xong câu này, Cố Triều Sinh liền phát điên.
Hắn bất chấp ôm chặt lấy tôi, lồng n.g.ự.c phập phồng, như muốn nghiền tôi vào trong m.á.u thịt hắn.
"Tôi dơ bẩn ư? Vậy ai mới không dơ bẩn, em muốn ai chạm vào em?"
Vốn dĩ hắn đang sốt, thân nhiệt cao đến đáng sợ, nóng đến mức tôi muốn khóc.
Tôi ra sức vỗ vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn: "Anh buông tôi ra!"
Cố Triều Sinh đè c.h.ặ.t t.a.y tôi, hơi thở ngày càng dồn dập.
Tôi không giãy ra được, dần sợ hãi, nói chuyện cũng mang theo tiếng nức nở.
"Anh buông tôi ra được không?"
Đôi môi run rẩy của Cố Triều Sinh đặt lên trán tôi.
"Chi Chi, đừng đối xử với anh như vậy."
Là anh ghì chặt tôi đến mức tôi không nhúc nhích được, là anh muốn thân mật với Tần Quỳnh Quỳnh.
Kết quả bây giờ, anh lại van nài tôi ư?
Cố Triều Sinh nhanh chóng hôn lên trán tôi, rồi buông tôi ra.
Còn tôi, sau khi giành lại tự do, lập tức tát hắn một cái thật mạnh.
"Cút đi!"
Giữa tôi và Cố Triều Sinh, hoàn toàn rơi vào bế tắc.
Hắn và Tần Quỳnh Quỳnh đã là một đôi rồi, vậy mà còn dám tơ tưởng đến tôi sao?
Tôi chưa bao giờ phải chịu cục tức như vậy!
Chỉ cần tôi có thể trở lại làm đại tiểu thư…
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào làn bình luận, không dám bỏ sót một chút thông tin nào.
[Chậc, nữ phụ đúng là được voi đòi tiên, chẳng qua nam chính chỉ hôn cô ta một cái thôi mà, cô ta còn dám đánh nam chính.]
[Thật đúng lúc, nam chính càng có thể đường đường chính chính mà đá bay nữ phụ rồi. Ngay hôm nay, nam chính sắp trở thành tầng lớp mà nữ phụ không thể với tới được rồi.]
[Ngay tại ngã tư trước cửa tiệm làm thêm, nam chính đã tốt bụng cứu được ông nội ruột của mình suýt nữa bị xe tông, duyên phận m.á.u mủ thật đúng là vững chắc không thể phá vỡ! Tôi đã không thể chờ đợi thêm nữa rồi.]
Thì ra là hôm nay, lòng tôi vui mừng khôn xiết.
Chỉ cần tôi có thể đi trước một bước để lấy được ân tình này, tôi có thể tự mình giúp ba rửa oan!
Cố Triều Sinh thì khỏi phải nghĩ đến việc nhờ hắn giúp tôi.
Muốn giúp tôi, hắn phải chèn ép Tần Quỳnh Quỳnh.
Mà giữa người mình thích và chút ân tình nhỏ nhoi, hai cái đặt lên bàn cân.
Không cần phải nghi ngờ, Cố Triều Sinh sẽ không chọn tôi.