Mất Cả Thế Giới, Gặp Được Anh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-02 12:08:12
Lượt xem: 428
Để bày tỏ thành ý, tôi múc một thìa cháo lớn nhét vào miệng.
Không ngờ nhìn mặt trên cháo đã nguội bớt, bên dưới vẫn còn nóng hổi.
Tôi đau đến co rúm lại.
"Cố Triều Sinh! Tại sao anh không để nguội bớt rồi hẵng mang lên cho tôi!"
Nước mắt lưng tròng, tôi thè chiếc lưỡi đỏ ửng vì bỏng, oán trách trừng mắt nhìn hắn.
Hoàn toàn quên mất chuyện phải đối xử tốt hơn với Cố Triều Sinh để đoạt lại gia sản.
[Cứ tưởng nữ phụ đã thay tính đổi nết, không ngờ cô ta vẫn như vậy! Dù không chủ động rời đi, sớm muộn cũng có ngày nam chính không chịu nổi cô ta!]
Quét mắt thấy màn bão bình luận này, dáng vẻ kiêu căng của tôi lập tức suy yếu không ít.
Vừa định khô khan mở miệng nói vài lời chữa cháy.
Cố Triều Sinh đã không nói một lời, quay lưng rời khỏi bàn ăn.
Lòng tôi chợt hoảng hốt, bất lực đứng ngây tại chỗ.
Mãi đến khi cằm bị nắm lấy, tôi mới bừng tỉnh.
Ánh mắt tĩnh lặng mà nồng đậm của Cố Triều Sinh tập trung vào một điểm.
Tôi như có cảm giác, định rụt đầu lưỡi run run đỏ nhạt của mình lại.
Viên đá lạnh chạm miệng, đầu ngón tay hắn lướt qua môi tôi.
"Ngậm chặt vào."
Ai cho phép hắn ra lệnh cho bổn tiểu thư tôi đây hả?
Tôi hậm hực ngậm lấy, nhưng hiếm khi lại không lên tiếng phản bác hắn.
Cố Triều Sinh không có nhiều thời gian, làm xong cơm cho tôi, hắn ăn vội vàng hai ba miếng.
Sau đó hắn phải vội vã đến địa điểm làm thêm tiếp theo.
Trước khi rời đi, Cố Triều Sinh nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, chậm rãi nói.
"Ngoan ngoãn đợi anh về."
Tôi hơi chột dạ.
Nếu không phải do nhìn thấy màn bão bình luận, tôi đã đường đường chính chính giở trò rồi bỏ đi từ lâu rồi.
Còn bây giờ thì…
Mấy chuyện lén lút bỏ trốn hèn nhát như vậy, tôi còn lâu mới làm.
Sự chột dạ của tôi trong mắt Cố Triều Sinh lại trở thành ngầm đồng ý.
Hắn sầm mặt sải bước tới, ghìm chặt cổ tay tôi.
"Anh không đi nữa, Giang Hành Chi, em đừng hòng đi."
Tôi khóc không ra nước mắt, làm tám công việc mà chất lượng cuộc sống đã kém thế này, bỏ một buổi chiều không đi làm thì còn ra thể thống gì nữa?
"Tôi không đi! Cố Triều Sinh, anh còn muốn mua túi cho tôi không? Mau đi làm đi!"
Mãi mới đuổi được hắn đi.
Tôi đổ ập xuống chiếc giường cứng đơ, nghĩ đến việc sau này còn phải sống những ngày tháng khổ cực thế này, tôi không kìm được mà bật khóc.
Hu hu hu, biết thế ngày đó, có đánh c.h.ế.t tôi cũng không thèm về nhà với Cố Triều Sinh.
2
Tôi sống thuận buồm xuôi gió hai mươi mấy năm, là viên ngọc quý trên tay nhà họ Giang – gia tộc giàu nhất Giang Thành.
Bên cạnh tôi có rất nhiều người hầu, bọn họ đều tâng bốc, chiều chuộng tôi.
Cố Triều Sinh là người trầm lặng nhất, không được lòng ai nhất trong số đám người đó.
Hắn vốn là học sinh được nhà họ Giang tài trợ, lại còn có chút sắc đẹp.
Tôi rất sẵn lòng để loại người như hắn đi theo.
Nhưng hắn hết lần này đến lần khác chẳng biết lấy lòng người, chỉ biết dùng ánh mắt âm u đáng sợ lẳng lặng nhìn tôi.
Bị hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy khiến tôi thấy không thoải mái, vì vậy đã ra mặt ức h.i.ế.p hắn vài lần trước mặt nhiều người.
Sau đó, cha tôi phá sản rồi bị hãm hại vào tù.
Những người hầu trước đây thì dọn vào nhà tôi, còn tôi bị đuổi ra ngoài với đôi chân trần.
Bạn bè, bạn học gì cũng chỉ biết đứng xem chuyện cười của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mat-ca-the-gioi-gap-duoc-anh/chuong-1.html.]
Còn đám người hầu thì bị đe dọa, không một kẻ nào dám vươn tay giúp đỡ.
Trong cơn gió lạnh, tôi nghe thấy hết những lời giễu cợt mà cả đời này tôi chưa từng nghe.
Trong lúc hoang mang vô định, là Cố Triều Sinh đã tìm thấy tôi.
Hắn phủi đi cát đá bụi dưới lòng bàn chân tôi, không nói một lời mà cõng tôi lên.
Người đàn ông âm u lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay đang giữ chặt đùi tôi lại nóng bỏng lạ thường.
Tôi hít mũi: "Anh tới làm gì, cũng tới xem trò cười của tôi sao?"
Hắn nói ngắn gọn: "Sau này anh sẽ chăm sóc em."
Tôi buột miệng: "Tại sao? Trước kia tôi đối xử với anh tệ đến thế cơ mà."
Nhưng vừa dứt lời tôi đã hối hận.
Mãi mới có người đến đón tôi, tôi sắp c.h.ế.t cóng đến nơi rồi hu hu.
Mãi lâu sau, Cố Triều Sinh mới nói.
"Chỉ là báo ơn thôi, đừng nghĩ nhiều."
Không ngờ, hắn vẫn còn lương tâm đấy.
Tôi sợ lạnh, ghì chặt trên lưng hắn.
Cố Triều Sinh nhìn thì gầy gò, nhưng bờ vai rộng lại che chắn tôi kín mít.
Hắn cõng rất vững vàng, từng bước một, một cảm xúc không tên dần lan tỏa trong lòng tôi.
Không hiểu sao tôi lại hơi muốn khóc.
Tôi ngẩng đầu, ngượng nghịu nói.
"Vậy… bổn tiểu thư đây tạm thời cho phép anh chăm sóc tôi."
Mãi sau này tôi mới nghĩ thông.
Cái cảm xúc không tên đó, chắc hẳn là biết ơn.
Tôi hầu như không bao giờ cảm ơn ai.
Từ khi sinh ra, tôi muốn gì là được nấy.
Mọi thứ tốt đẹp vốn đều thuộc về tôi, cần gì phải cảm ơn chứ?
Điều này khiến cảm xúc biết ơn trong tôi cực kỳ mỏng manh.
Vừa được Cố Triều Sinh đón về một ngày.
Tôi đã hối hận cực kỳ, chỉ muốn phát điên.
Cố Triều Sinh rót nước cho tôi uống.
Tôi: "Nước xả bồn cầu đun sôi lên là uống được sao?"
Cố Triều Sinh nấu cơm cho tôi ăn.
Tôi: "Nguyên liệu kém chất lượng kết hợp với tài nấu nướng tệ hại không thể tả của anh, đúng là rác rưởi của rác rưởi!"
Làm loạn cả ngày, tận đến lúc đi ngủ.
Vừa nằm lên giường, tôi đã òa khóc.
Sao lại có cái ván giường cứng ngắc thế này chứ!
Cố Triều Sinh đã lót tất cả những gì có thể lót cho tôi, nhưng tôi vẫn không ngủ được.
Trằn trọc mãi, cuối cùng tôi ngồi bật dậy: "Này, đừng trải đệm dưới đất nữa, anh lên đây đi."
Tiếng thở của Cố Triều Sinh chợt nặng hơn: "Đừng giỡn, Giang Hành Chi, sao tôi có thể ngủ chung với em được chứ."
Tất cả mọi người đều gọi tôi là đại tiểu thư, chỉ có Cố Triều Sinh vẫn cứ cố tình không gọi.
Tính cách nổi loạn của tôi càng mạnh mẽ hơn.
"Tôi không chịu! Tôi cứ muốn anh làm đệm thịt cho tôi đấy!"
Cố Triều Sinh bất động, cũng không nói gì.
Tôi giận dỗi nói: "Được thôi, anh không lên, tôi cũng không ngủ nữa."
Tôi ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị cứng đầu cứng cổ với Cố Triều Sinh đến cùng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, trên mặt hắn thoáng qua một tia giằng xé.