Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mang theo không gian tùy thân ta trở thành nông trang chủ - Chương 66

Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:51:26
Lượt xem: 14

Thị vệ Đoạn phủ đánh xe ngựa hướng bên này.

Đến khi ngừng ở cửa thành, thấy mẹ Xuân Hoa đi xuống.

“Mẹ!” Lý Mai vọt lên có chút kích động hô, lại không nhịn được thầm oán: “Mẹ, sao người không nói với chúng con một tiếng mà đã tự mình tới đây rồi!”

Mẹ Xuân Hoa nhìn thấy hai nữ nhi rất vui vẻ, đặc biệt còn nhìn thấy con rể tướng quân tới đón mình.

“Sao cô gia cũng đến đây? Ai ai, thật sự là rất phiền toái, chúng nó tới đón ta là được.” Mẹ Xuân Hoa tuy rằng oán giận nhưng trên mặt cười như bông hoa cúc, vừa nhìn là biết khẩu thị tâm phi.

Mẹ Xuân Hoa lần đầu tiên đến kinh thành, nhìn ra bên ngoài xe ngựa xem.

“Đây là kinh thành à! Thật đúng là lớn!” Mẹ Xuân Hoa nhìn người trên đường ăn mặc, còn có phòng ốc trên đường, không khỏi chậc chậc tán thưởng.

“Mẹ, đừng nhìn ra bên ngoài, như vậy không tốt.” Lý Mai thấy mẹ Xuân Hoa nhô cả đầu ra ngoài xe ngựa, vội vàng kéo lại.

Mẹ Xuân Hoa nghĩ đây là kinh thành, không giống ở nông thôn nhà mình, không thể làm cho người ta chê cười, mới không tình nguyện ngồi ổn.

Đến Đoạn phủ, mẹ Xuân Hoa nhìn chung quanh Đoạn phủ không nhịn được cảm thán nói: “Thật sự là lớn, không hề kém Lý gia trang chúng ta!”

Thấy một đoàn nha hoàn gã sai vặt mà hoa cả mắt, nhìn thấy mình được lễ, làm cho mẹ Xuân Hoa đắc ý.

Lý Phỉ cười không nói, bảo người ta mang mẹ Xuân Hoa tới viện nàng chuẩn bị sẵn.

“TiểuPhỉ à, hay là chúng ta đi gặp thân gia trước?”

Đến khi an bài thỏa đáng xong, mẹ Xuân Hoa còn ngồi bất an, dù sao mình còn chưa thấy bà thông gia, không biết là người như thế nào?

“Không sao, con đã nói với mẹ rồi, hôm nay ngài vừa tới, nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi gặp cũng không muộn.” Lý Phỉ đáp.

Mẹ Xuân Hoa nghe nàng nói như vậy mới an ổn quyết tâm. Ngồi ở chỗ kia bắt đầu quan sát Lý Phỉ, thấy bụng Lý Phỉ bằng phẳng, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Nhìn Đoạn phủ lớn như vậy, còn tốt hơn cả Tri phủ Phụ Thành, biết không phải địa phương bình thường. Tuy rằng nữ nhi mình gả đến địa phương tốt như vậy mình hẳn là vui vẻ, nhưng cũng lo lắng, lo lắng là vì nghe Liêu lão bà tử nói, kinh thành địa phương kia, nữ nhân nếu không có đứa nhỏ, sớm hay muộn sẽ bị hưu trở về. Bà không tin Liêu lão bà tử nói, bà ta ghen tị mới nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, cho nên muốn tới kinh thành nhìn xem, ngay cả lão nhân cũng đồng ý.

Vì thế thử hỏi: “Tiểu Phỉ, bụng con không có phản ứng, bà thông gia không nói cái gì à?”

“Không có, mẹ là người không tệ, rất thích con, hơn nữa con cũng chỉ là gả lại đây nửa năm, không vội.” Lý Phỉ thấy mẹ Xuân Hoa vẻ mặt lo lắng, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Mẹ Xuân Hoa nghe xong mới an tâm chút.

Hai người nhất thời không nói chuyện, lại thấy Lý Mai một bên mặc một bộ quần áo đẹp, nhéo Lý Mai một phen: “Ở trong này không cho tỷ và tỷ phu con thêm phiền đi.”

Lý Mai chà cái tay bị niết đau quyệt miệng nói: “Con rất nghe lời tỷ tỷ, không tin ngài hỏi tỷ tỷ.”

Lý Phỉ cười gật đầu, mẹ Xuân Hoa thế này mới không nói gì nữa. Chuyên tâm nói chuyện Lý gia trang.

Chờ Lý Phỉ trở lại viện của mình thấy Đoạn Dật Sơn đang chuyên tâm luyện chữ, đột nhiên nghĩ đến ngày đó Hạ Tư Nhu nói với mình, Đoạn Dật Sơn đã từng dạy nàng ta viết chữ, vì thế đi ra phía trước.

Có lẽ là trước kia không có chú ý tới, hiện tại nhìn kĩ, chữ của Đoạn Dật Sơn xác thực không tệ.

Từng nghe người ta nói, chữ của một người phản ánh tính cách của người đó, hiện tại nhìn xem thật là có đạo lý.

Chữ của Đoạn Dật Sơn có vẻ trầm ổn nội liễm, hùng hậu hữu lực, tương đối giống tính cách của hắn.

“Phỉ Nhi, mẹ thấy Đoạn phủ có được không?” Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ đi vào, buông bút hỏi.

Lý Phỉ gật đầu, đi sát vào một ít, nhìn chữ Đoạn Dật Sơn nói: “Chữ của chàng xác thực không tệ đâu! Khó trách Hạ biểu muội ấn tượng khắc sâu.”

Lý Phỉ nói xong cũng ý thức được lời nói của mình mang theo vị chua, lập tức dừng lại.

Đoạn Dật Sơn cũng nghe ra, cười mà không nói.

“Nghe nói nhìn chữ có thể nhìn ra người kia là thế nào, chàng xem ta viết thế nào?” Lý Phỉ bị hắn cười có chút ngượng ngùng, lập tức nói sang chuyện khác.

Đi vào cổ đại lâu như vậy, Lý Phỉ luôn cố gắng luyện tập viết bút lông, bây giờ còn xem như có thể gặp người.

Lý Phỉ viết xuống chữ ‘Quý’, đây là chữ Lý Phỉ thích nhất, cũng là một chữ Lý Phỉ viết bút lông vừa lòng nhất.

Đoạn Dật Sơn cầm bảng chữ mẫu lên nhìn, vuốt cằm nói: “Ừm, không tệ lắm. Chữ rất tinh tế tuyển tú.”

Lý Phỉ thấy hắn ấp a ấp úng, nói nửa ngày chỉ dùng từ thực miễn cưỡng, biết mình là múa búa trước cửa Lỗ Ban, khẳng định là chữ của mình không được tốt lắm, cho nên Đoạn Dật Sơn mới không tiện đánh giá. Nhất thời thẹn quá thành giận đoạt lấy tờ giấy.

“Hừ, ta nói cho chàng, chàng muốn nói cứ việc nói thẳng, đừng có ấp a ấp úng, ta sẽ không tức giận!”

“Được được, ta nói, chữ của nàng chỉnh thể mà nói chỉ có thể xem như bình thường, không có đặc sắc gì, nếu nói bên trong chữ nhìn người mà nói thì, chữ của nàng có chút khác thường. Nàng hẳn là không bắt chước chữ viết người khác chứ?”

Lý Phỉ lắc đầu, đời trước không thích viết bút lông, không có kiên nhẫn, đời này chủ yếu là rất nhiều chỗ đều cần, hơn nữa thời gian sung túc, cho nên nhẫn nại tính tình đi luyện chữ

“Làm sao vậy? Chàng xem ra ta là dạng người gì.”

“Nếu nói xem người, kỳ thật từ bên trong chữ chỉ có thể nhìn ra người này làm người xử sự, chữ này thuyết minh nàng rất cẩn thận, làm việc thực thận trọng. Kỳ thật nhìn bên trong chữ quý này còn nhìn ra một chút, là nàng có chút khác thường. Ừm, nên nói như thế nào đây, cho tới bây giờ chưa thấy qua người như nàng vậy…”

Thấy Đoạn Dật Sơn nói giỡn xong, Lý Phỉ lại càng nghe càng kinh hãi, đây nhất định là trùng hợp đi, từ một chữ có thể nhìn ra khác thường? Nhìn ra bản thân là nữ nhân xuyên qua?

Nếu Đoạn Dật Sơn biết mình không phải người thời đại này, mà là linh hồn sống nhờ người khác, như vậy có thể coi mình là yêu quái hay không, có thể nhận hay không? Rốt cuộc sẽ thế nào, Lý Phỉ không biết.

“Chàng vì sao nói như thế?” Lý Phỉ cố gắng ngăn chặn khiếp sợ trong lòng hỏi.

“Nàng xem, nét thẳng cuối cùng này, kỳ thật hẳn là hướng lên trên một góc, nhưng nàng không có, thậm chí toàn bộ chữ của nàng đều không có, tất cả những nét viết thẳng lên đều không có.”

Thì ra là thiếu nét thẳng lên! Lý Phỉ mới yên tâm lại, chỉ cần không thấy ra cái gì thì tốt rồi. Nàng không dám dùng chuyện mình là xuyên qua đến khảo nghiệm Đoạn Dật Sơn, như vậy phiêu lưu quá lớn, Lý Phỉ sẽ không làm mua bán mà phần thắng không lớn.

Bởi vì Đoạn Dật Sơn không cần vào triều, tạm thời cách chức ở nhà, cho nên sau đó mấy ngày đều cùng mấy người Lý Phỉ dạo kinh thành.

Hôm nay Đoạn Dật Sơn mang theo Lý Phỉ và Nữu Nữu, Lý Mai, mẹ Xuân Hoa đi chùa hoàng gia kinh thành.

Đây là mẹ Xuân Hoa mãnh liệt yêu cầu, Lý Phỉ không phản đối, cùng Nữu Nữu, Lý Mai mấy người ngồi xe ngựa đi.

Bởi vì này hôm nay mọi người ăn mặc đều thực mộc mạc, hơn nữa kinh thành danh môn quý tộc có vẻ nhiều, cho nên tuyệt đối không thấy được, mấy người cứ như vậy chậm rãi đi.

Chùa miếu Hoàng gia quả thực là dòng người tấp nập.

Chùa miếu ở trên núi, không thể ngồi trên xe ngựa đi. Nơi này rất nhiều người tới hứa nguyện, cho nên vì thành tâm, rất nhiều người tự mình leo núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tuy-than-ta-tro-thanh-nong-trang-chu-teld/chuong-66.html.]

Nói vậy cùng bọn họ vội vàng chạy đi, mấy người Lý Phỉ thoải mái rất nhiều.

Nữu Nữu giống đứa nhỏ nhà bình thường cưỡi trên cổ Đoạn Dật Sơn, “A a a” hưng phấn ồn ào.

Lý Phỉ đi theo phía sau, cùng Lý Mai nhìn các loại hương nến dùng để bái tế ở ven đường, còn có chút trò chơi. Mẹ Xuân Hoa thì chuyên tâm leo núi.

Lý Phỉ thấy bà cố hết sức, nghĩ cho bà ngồi cỗ kiệu đi lên. Mẹ Xuân Hoa không đồng ý, nói như vậy không thành tâm, Phật tổ sẽ không phù hộ, cũng không cho Lý Phỉ ngồi kiệu.

Lý Phỉ thấy bà nói như vậy thì thôi, như vậy cùng nhau đi dạo cũng không tệ.

“Mẹ, mẹ.”

Phía trước Đoạn Dật Sơn và Nữu Nữu dừng lại, Nữu Nữu không ngừng gọi nàng.

Lý Phỉ tiến lên thấy Nữu Nữu nhìn bọn hắn chằm chằm quán đồ chơi làm bằng đường trước mặt, đã có khuynh hướng chảy nước miếng. Lý Phỉ lấy khăn lau nước miếng cho Nữu Nữu, phụng phịu nói: “Không được ăn, con không biết răng con đã hỏng rồi sao?”

Bởi vì Nữu Nữu thích ăn đường, một chiếc răng đã bị sâu, lần trước vì đau răng mà khóc cả một ngày, khàn cả yết hầu, Lý Phỉ khi đó nhìn Nữu Nữu đau đớn, vừa rơi lệ vừa nói trong lòng, về sau hạn chế Nữu Nữu ăn đường.

Hiện tại răng đã rụng, mới khỏi đã quên đau, lại làm nũng muốn ăn đường.

Nữu Nữu ôm che miệng, đại khái cũng nhớ tới một lần thảm thống trải qua, không nói gì nữa, chỉ là hàm chứa lệ, nhìn đồ chơi làm bằng đường cách mình càng ngày càng xa, ai oán quá sâu.

Lý Phỉ coi như không thấy, đi một mình ở phía trước, Đoạn Dật Sơn không dám làm mất mặt mũi Lý Phỉ mặt mũi về chuyện này, đương nhiên là theo sau.

Lúc đến đỉnh núi đã là giữa trưa, mấy người Lý Phỉ quyết định ở chùa miếu ăn cơm trưa.

Chùa miếu đều là thức ăn chay, không hề thiếu khách hành hương ở bên trong ăn chay. Nhưng ăn chay cũng mất tiền, nhưng không phải đắt như bình thường, một người là năm tiền, lần này mẹ Xuân Hoa không nói gì thêm, đại khái cảm thấy ăn đồ ăn của chùa miếu, tâm càng thành. Cơm nước xong, mẹ Xuân Hoa lập tức đi theo đám người đi nghe hòa thượng nơi này giảng kinh. Lý Phỉ không có hứng thú cái này, lấy cớ rút lui, Lý Mai đáng thương bị mẹ Xuân Hoa chộp tới nghe cùng.

Lý Phỉ nắm Nữu Nữu, cùng Đoạn Dật Sơn tản bộ trong chùa.

Cảnh sắc chùa miếu Hoàng gia rất tốt, Nữu Nữu chạy ở phía trước, Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn theo ở phía sau, thường thường nói vài câu.

Góc tường có chỗ ngoặt, Nữu Nữu nhanh như chớp chạy tới, Đoạn Dật Sơn vội vàng đuổi theo, chờ Lý Phỉ vượt qua, Đoạn Dật Sơn đã ôm Nữu Nữu đi lại bên này rồi.

“Mẹ! Công Tôn ca ca ở kia, con vừa mới nhìn đến!” Nữu Nữu nhu nhu cổ họng hô với Lý Phỉ hô.

“Ừ, Công Tôn đại nhân đang bên kia, hình như còn có Thanh Bình công chúa cũng ở.” Đoạn Dật Sơn cũng thấy được, nói với Lý Phỉ. Nói xong còn không quên vụng trộm quan sát Lý Phỉ phản ứng.

Lý Phỉ không chú ý tới Đoạn Dật Sơn tâm tư, chỉ là có chút kinh ngạc gặp phải Công Tôn, lại nghe Đoạn Dật Sơn nói có công chúa ở một bên, Lý Phỉ nhất thời tâm bát quái nổi lên, “Công Tôn cùng công chúa là hai người ở chung?”

Thấy Lý Phỉ vẻ mặt hứng thú, Đoạn Dật Sơn nhất thời cảm thấy mình vừa rồi cẩn thận không có đạo lý.

Đoạn Dật Sơn khóe miệng co quắp nói: “Đúng vậy.” Nói xong lại nghĩ rồi tiếp tục nói: “Hoàng Thượng hình như quyết định gả Thanh Bình công chúa cho Công Tôn.”

“Mẹ, mẹ chúng ta đi tìm Công Tôn ca ca đi, đã lâu hắn chưa đến xem Nữu Nữu!” Nữu Nữu làm sao quản Đoạn Dật Sơn tâm tư, lôi kéo tay Lý Phỉ đi qua.

Quả nhiên phía trước có hai thân ảnh, hai người đưa lưng về phía Lý Phỉ, Lý Phỉ thấy không rõ bộ dáng bọn họ, không khỏi có chút thất vọng, đó là thời cơ tốt lắm nhìn xem công chúa cổ đại rốt cuộc lớn trông thế nào. Công Tôn thế nhưng có thể lấy được công chúa, Lý Phỉ không khỏi nhớ tới khi mình mới gặp hắn một bức cà lơ phất phơ.

“Công Tôn, ngươi có ý tứ gì! Ngươi cảm thấy ta không xứng với ngươi sao?” Một thanh âm ngây thơ vang lên, là Thanh Bình công chúa đối diện Công Tôn rống. Nghe thanh âm, bộ dạng Thanh Bình công chúa hẳn là không tệ đi.

“Công chúa là thiên kim chi khu, là vi thần trèo cao không dậy nổi.” Thanh âm Công Tôn lạnh lùng trả lời.

“Ý tứ của ngươi là không muốn thành thân với ta?!”

Công Tôn không trả lời, công chúa kia đại khái cảm thấy chịu nhục, chà chà chân, nói một câu “Công Tôn ngươi chờ đấy”, sau đó khóc chạy đi.

Lý Phỉ thấy công chúa kia chạy hướng bên này, trong lòng cả kinh muốn trốn tránh nhưng đã không kịp rồi, bởi vì công chúa kia đã nhìn thấy mình.

“Điêu dân lớn mật! Ngươi ở trong này nhìn cái gì?” Thanh Bình công chúa thũng ánh mắt giận trừng Lý Phỉ, cảm thấy mình vừa rồi mất mặt như vậy bị Lý Phỉ nhìn thấy, hơn nữa bị Công Tôn cự tuyệt, thẹn quá thành giận, không đợi Lý Phỉ trả lời, đi lại chuẩn bị cho Lý Phỉ một cái tát!

“Dừng tay!” Bên kia Công Tôn cũng thấy hô lên.

Bên này Đoạn Dật Sơn đã che ở phía trước Lý Phỉ, vì Lý Phỉ đã trúng một cái tát!

“Dật Sơn!”

“Dật Sơn ca ca!” Thanh Bình công chúa kinh hô.

“Ta không sao.” Đoạn Dật Sơn an ủi Lý Phỉ, vừa rồi là đánh tới n.g.ự.c mình, căn bản không có chuyện gì. Quay đầu lại bái Thanh Bình công chúa nói: “Công chúa, vị này là thê tử vi thần, vừa rồi đi ngang qua, không biết công chúa tại đây, còn thỉnh công chúa thứ tội.”

Lý Phỉ cũng quỳ xuống theo, trong lòng đau mắng mình thật sự là không có đầu óc, vì sao vô giúp vui.

Công Tôn lúc này đã chạy tới quỳ xuống nói: “Đoàn phu nhân nói vậy không phải cố ý, có lẽ là đi qua thôi. Còn thỉnh công chúa đừng liên lụy vô tội.”

Thanh Bình trừng mắt nhìn Công Tôn, kéo Đoạn Dật Sơn đứng lên, “Dật Sơn ca ca ngươi làm gì! Mau đứng lên! Ta không biết nàng là thê tử Dật Sơn ca ca, bằng không ta sẽ không làm thế!”

Lại nói với Công Tôn: “Ngươi kêu cái gì! Ngươi xem bản công chúa là kẻ không rõ lí lẽ à, liên lụy người vô tội sao! Hừ! Ngươi cũng đứng lên đi.

Còn có, ngươi!”

Nói xong, nàng chỉ vào Lý Phỉ nói.

“Dật Sơn ca ca, sao ngươi cũng ở đây?” Thanh Bình công chúa hỏi ngược lại, không đợi Đoạn Dật Sơn trả lời, tiếp tục nói: “Chuyện vừa rồi không được nói với Hoàng Đế ca ca, ta muốn tự mình nói. Còn có, Công Tôn Tín, Thanh Bình ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nói xong liền chạy đi.

Lý Phỉ nhìn thoáng qua Công Tôn, thấy hắn vẻ mặt cười khổ.

“Không ngờ lại gặp được Công Tôn đại nhân ở đây!” Đoạn Dật Sơn đi đến phía trước Lý Phỉ, nhìn chằm chằm Công Tôn khách sáo nói.

“Ta hàng tháng đều đến miếu một lần. Nữu Nữu, đã lâu không gặp, có nhớ ta không đấy?” Công Tôn nói xong, ôm Nữu Nữu lại cười hỏi.

Nữu Nữu ôm cổ Công Tôn, còn thật sự gật đầu, thuận tiện lên án nói: “Vâng, có nhớ. Nhưng Công Tôn ca ca sao không đến xem Nữu Nữu!”

Công Tôn nhìn thoáng qua Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn bên cạnh nói: “Bởi vì ca ca bề bộn nhiều việc. ừm, hôm nay vừa vặn có thời gian, mang Nữu Nữu đi chơi được không?”

Nữu Nữu lập tức hoan hô, ôm cổ Công Tôn đi rồi.

Lý Phỉ cười nhìn Nữu Nữu ở trên người Công Tôn bính đáp, chuẩn bị theo sau, thấy Đoạn Dật Sơn còn đứng tại chỗ không hề có ý tứ muốn đi, kỳ quái nói: “Làm sao vậy? Không đi sao?”

Đoạn Dật Sơn nhìn thoáng qua Lý Phỉ, nhẹ nhàng ôm chầm Lý Phỉ, cười nói: “Được, chúng ta đi.”

Sao bỗng nhiên nở nụ cười? Lý Phỉ thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng không nói gì thêm, đuổi kịp một lớn một nhỏ phía trước.

oOo

Loading...