Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 186: Tình cảm gia đình trong nửa bát cháo

Cập nhật lúc: 2025-08-16 12:55:18
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến lượt Trương thị nhận cháo, thì trong nồi chỉ còn nửa bát loãng. Mỗi chỉ chia chút nước cháo, hiếm hoi lắm mới thấy một vài hạt gạo. Người phát cháo ăn xong thìa cuối cùng, gõ nhẹ chiếc muôi thành nồi cất tiếng: “Hết ! Mai .”

Ngay đó, đám hầu phía liền thu dọn thùng cháo và chuẩn rời .

Gà Mái Leo Núi

Chu Cẩm Bảo thấy trong bát chỉ là chút cháo loãng, chẳng mấy cơm, bèn bất mãn dậm chân, giương cổ hét lớn: “Ta đói! Nửa bát đủ! Ta còn bát lớn đây, đổ đầy cho !”

Người đàn ông chuẩn rời khựng , ngờ đứa trẻ ăn mặc rách rưới thế dám ngang nhiên hét mặt . Hắn hừ lạnh, sang Trương thị với ánh mắt lạnh lùng.

“Là con của ngươi? Có vẻ vẫn đói thật ! Cháo thà cho khác còn hơn đổ thêm cho nó.”

Trương thị giật , lập tức cúi đầu xin : “Thực tình xin , nó còn nhỏ dại, hiểu chuyện. Sau nhất định dạy dỗ .”

hừ mũi khinh bỉ: “Một đám chân đất mắt toét, cháo để uống là may lắm , còn dám đòi thêm?”

Nói xong, lưng bỏ chút lưu tình.

Trương thị sợ đắc tội với phát cháo. Nếu liệt danh sách đen thì những ngày lấy miếng ăn? Nàng vội kéo Sở Cẩm Bảo lùi về phía , dỗ dành cho yên chuyện. Tuy ngoài miệng trách mắng, nhưng trong lòng Trương thị chẳng hề ý định giáo huấn con trai. Dù , Cẩm Bảo là đích tôn của nhánh lớn nhà họ Sở , nàng còn trông cậy nó mà hưởng phúc.

Không mắng con trai, nàng dồn hết tức giận hai đứa con gái. Thấy hai đứa mỗi đứa cầm nửa bát cháo, nàng lập tức giật lấy phần của Nhị Ngưu.

“Đồ chổi! Cháo gì mà cháo, đưa đây! Phần để dành cho ca ca Cẩm Bảo của ngươi!”

Trương thị dễ gì cướp từ tay Đại Ngưu, nhưng Nhị Ngưu thì yếu đuối, dễ bắt nạt, quả nhiên nàng giật một cái là bát rơi tay.

Nhị Ngưu ngơ ngác bàn tay trống trơn của , nước mắt lập tức trào . Nàng Trương thị, nghẹn ngào: “Nương ơi… đó là cháo của con… con còn uống…”

Trương thị chẳng những thương xót, mà còn giận dữ quát lớn: “Đồ mất dạy! Còn dám cãi hả? Có giọt cháo mà như chầu bữa ăn vua! Nhịn một bữa thì c.h.ế.t chắc ?”

Nàng liếc xéo hai đứa con gái, gắt gỏng: “Cút đằng ! Đừng lượn lờ mắt , thấy hai đứa là thấy chướng mắt!”

Lời mắng nặng nề, khiến Nhị Ngưu run lẩy bẩy.Sở Cẩm Bảo ở bên cạnh thấy mắng hai chị, liền dương dương tự đắc ngẩng đầu: “Cháo là của ! Các ngươi ăn, đợi no mới ăn. Hai ngươi là đồ vô dụng!”

Một đứa trẻ năm tuổi, nhưng từ lời đến cử chỉ đều y hệt Trương thị và Lưu thị, rõ ràng học theo từ bé.

Đại Ngưu thấy tình hình , sợ em gái sẽ bật khiến Trương thị nổi trận lôi đình. Mà nếu Cẩm Bảo , thì cả hai đứa sẽ lãnh trận đòn thừa sống thiếu chết. Nàng nhanh chóng kéo em gái lùi về , nhỏ giọng : “Nhị , thôi! Nếu còn đây, nửa bát cháo trong tay cũng chẳng giữ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-186-tinh-cam-gia-dinh-trong-nua-bat-chao.html.]

Nghĩ đến Lưu thị đang đằng xa dòm ngó, nàng thì thầm thêm: “Với tổ mẫu còn đang đợi chúng mang cháo về đó. Muội uống cháo ?”

Nhị Ngưu gật đầu liên tục, mắt rưng rưng.

Hai tỷ dắt lẩn khỏi đám đông, men theo tường thành chạy đến một góc khuất. Đại Ngưu thở hổn hển, cẩn thận đưa bát cháo còn cho em: “Uống mau ! Cẩn thận tổ mẫu thấy tiêu.”

Nhị Ngưu gật đầu, nhanh tay lau nước mắt, cầm bát cháo lên, từng ngụm nhỏ như báu vật. Uống một nửa, nàng đẩy cho chị gái: “Tỷ tỷ, tỷ cũng uống .”

Đại Ngưu đói lắm , nàng từ chối nữa, uống hai ngụm sạch sành sanh l.i.ế.m mép bát. Nửa bát cháo , đối với hai đứa trẻ, chẳng khác nào báu vật cứu mạng.

Sáng sớm hôm , Sở Túy Khuê tin rằng một trang viên cách đó hơn mười dặm đang tuyển việc. Tin tức như luồng sáng cuối đường hầm, mang chút hy vọng mong manh. Giờ , chẳng cần tiền công bao nhiêu, chỉ cần cơm ăn lắm.

Cùng với mấy chục , lập tức lên đường, gấp gáp về hướng trang viên. Trên đường, ai nấy đều mang theo hy vọng trong lòng, khí sôi nổi như bắt cọng rơm cứu mạng.

Thế nhưng khi đến nơi, cảnh tượng mắt khiến lòng lạnh buốt.

Dù họ tới muộn, song vẫn nhóm khác đến . Người quản sự đang tất bật chọn . Chỉ những kẻ nhanh nhẹn, còn khỏe mới giữ . Còn những như Sở Túy Khuê – chân mỏi, gầy, mắt trũng – chỉ đành lặng lẽ lùi bước.

Sau khi nhận đủ hơn hai mươi , quản sự lạnh nhạt tuyên bố tuyển thêm, thẳng tay đóng cổng trang viên.

Những kẻ đến đành đó thất thần. Lúc mới , ai cũng tin ít nhất vài sẽ nhận, ngờ hiện thực tàn nhẫn như . Bọn họ lặng lẽ về, vai nặng trĩu, chân rã rời.

Trên đường, họ gặp hai chiếc xe ngựa. Tưởng cơ hội, liền tiến lên dò hỏi, ai ngờ chỉ là trong thành mua nha cho nhà giàu. Nghe thế, trong lòng Sở Túy Khuê nổi lên một ý nghĩ. Hai con gái nhà xinh xắn, nếu đưa bán, chừng bạc.

Cùng lúc đó, Lưu thị chờ dài cổ, vẫn thấy hai cháu gái mang cháo về. Ngó quanh một vòng, bà tức tối khi trông thấy hai đứa đang núp góc tường uống cháo.

Tức giận xông lên đầu, Lưu thị hét lớn qua đám đông: “Hai con mất dạy ! Lại đây ngay! Cháo của hả?!”

Đại Ngưu tiếng bà nội, cả run lên. Nhị Ngưu thì thút thít: “Tỷ ơi, xong … hôm nay ăn hết cháo … thể nào cũng đánh chết!”

Đại Ngưu cắn răng nhỏ: “Đừng sợ! Tệ nhất thì về nữa!”

Nàng kéo tay em gái, lặng lẽ rẽ khỏi đám . Nàng rõ, trở về chỉ ăn đòn. Họ chẳng trong mắt ai, từ ông bà đến phụ mẫu đều coi hai đứa như rác rưởi.

Lưu thị thấy hai đứa dám bỏ chạy, lập tức bật dậy định đuổi theo. Nào ngờ mới lưng , cái túi vải bà để bên cạnh tiện tay cuỗm mất.

Sở Túy Thạch trở về, thấy chỗ trống trơn, mặt tái nhợt như tro tàn. Bao công sức bảo vệ mấy ngày, mà chỉ lưng mất sạch.

Loading...