Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 164: Ở trọ
Cập nhật lúc: 2025-08-15 14:04:30
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Vân Châu cùng khắp trong thành để tìm nơi trọ, nhưng đa phần các khách điếm đều chật kín tị nạn, chẳng còn chỗ nào trống. Cuối cùng, họ phát hiện một quán trọ khuất trong hẻm nhỏ, phía ngoài treo một tấm biển gỗ cũ kỹ, chút mối mọt bong tróc, nhưng vẫn còn treo vững. Mọi đều ôm hy vọng mong manh, liền để Sở Vân Châu hỏi thăm.
Gã tiểu nhị trông thấy bước liền tươi niềm nở, chắp tay đón tiếp, giọng cũng giấu nổi vẻ hồ hởi: “Khách quan, quý nhân mấy ? Muốn thuê mấy gian phòng? Bọn tiểu nhân thấy ngoài cửa cả xe la lẫn xe ngựa, chắc hẳn quý nhân thiếu bạc, đúng ạ?”
Sở Vân Châu nhẹ gật đầu, hỏi: “Ở đây còn phòng trống ?”
Gã tiểu nhị lập tức vắt chiếc khăn lên vai, vội vàng đáp: “Còn, còn! giá cao, hai mươi văn một ngày. Trên lầu còn vài gian, khách quan nếu chịu thì xin mời.”
Hai mươi văn một ngày quả thực rẻ, huống hồ còn thuê cho nhiều . hiện tại lúc tính toán chi ly. Nếu thuê , đêm nay e rằng cả đoàn ngủ đầu đường xó chợ, chẳng an chút nào.
Sở Vân Châu lập tức gật đầu: “Chúng thuê bốn phòng là .”
Chia hai nhà, mỗi nhà hai gian, nam nữ phân biệt, chật chội chút cũng đành chịu. Nghe còn phòng, ngoài cửa liền vui mừng khẽ reo lên, tựa như gánh nặng trong lòng trút bỏ.
Lý Quý Hoa cùng nhị nương vẫn trầm mặc suốt quãng đường, lúc cũng nhoẻn miệng nhẹ.
Bên nhà họ Triệu cũng dị nghị gì. Mặc dù hai mươi văn một ngày là cái giá nhỏ, nhưng so với cảnh màn trời chiếu đất thì vẫn còn hơn gấp bội.
Gã tiểu nhị dẫn đường lên lầu, mở cửa cho khách xem phòng. Hai lão nhân là Sở lão gia và Triệu lão gia thì lo lắng cho ngựa và la, nên rảo bước về phía sân xem xét xe cộ.
Mọi tò mò chen trong. Gian phòng tuy lầu nhưng giường ngủ cũ, chật hẹp, nhiều lắm chỉ ba , nếu bốn thì ép sát . Bất đắc dĩ, đất. May mà gian phòng cũng rộng rãi, trải thêm chiếu là .
Gã tiểu nhị thấy khách đông, liền rụt rè hỏi thêm: “Chúng còn hai phòng trống nữa, khách quan cần ?”
Tiền thị vội lắc đầu: “Không cần, mùa hè nóng nực, ngủ sàn cũng .”
Đỗ Nhược lên tiếng, nhưng ngại chồng từ chối, nên cũng tiện phản bác. Nàng Tiền thị vẫn đang cố gắng tiết kiệm từng đồng cho cả đoàn.
Lý thị tới nhỏ: “Mẹ con chúng ngủ một giường, để dành thêm chỗ. Tới lúc đó, hai thể qua bên ngủ chung.”
Tiền thị liền cảm kích gật đầu: “Được, tối qua chen chúc với ngươi .”
Lý Quý Hoa cùng Lâm Hồng Anh với ba đứa nhỏ, còn Đỗ Nhược thì cùng chồng sang ngủ chung với con Lý thị. Đám nam nhân thì dễ tính hơn, ai chỗ ngủ thì xuống xe ngựa, tiện thể canh giữ đồ đạc.
Ổn thỏa chuyện phòng xá, Triệu Tiểu Tư, Sở Vân Hòa và mấy khác liền ngoài mua gạo, chuẩn cho hành trình sắp tới.
Trên đường, họ bàn bạc kế tiếp nên gì. Nhìn cảnh dân chạy nạn quần áo rách rưới, ven đường ôm túi lớn túi nhỏ, ai nấy đều thở dài. Nếu tìm nơi trú tạm, chắc đoàn họ cũng chẳng khác gì.
Lúc , xe ngựa cùng xe la chỉ còn lão Triệu trông coi. Còn lão Sở, Sở Vân Châu và Đỗ Nhược thì hướng về phía cửa hàng của Lý Phú Quý mà .
Dù xin ở , thì cũng nên đến mắt một phen.
Lúc , trong cửa hàng của Lý Phú Quý khí phần trầm mặc. Trưởng thôn lặng gốc cây trong sân, nét mặt trĩu nặng. Bao năm qua gắn bó cùng dân làng, nay kẻ ở, lòng ông khỏi ngổn ngang trăm mối. Có lẽ từ nay chia biệt, chẳng còn cơ hội gặp .
Trưởng thôn vẫn luôn cố gắng giữ gìn sự yên trong thôn, nhưng nay cảnh thiên tai ập đến, ông cũng đành bất lực.
lúc , ngoài cửa truyền đến tiếng .
“Chủ nhân, lão phu nhân, khách tới.”
Lão thợ mộc trông cửa dẫn một nhóm .
Một giọng già nua vang lên: “Anh rể!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-164-o-tro.html.]
Mạnh thị đang quét dọn trong kho thấy tiếng thuộc, liền ném chổi chạy . Trông thấy phụ mẫu, ca ca và tẩu tử, nàng vội vàng tiến tới: “Cha, , đại ca, đại tẩu! Mọi cũng tới ư?”
Thì phụ mẫu Mạnh thị cùng đại ca, đại tẩu, cháu trai cháu gái đều tới đây lánh nạn. Họ , nghĩ đến cháu trai là Lý Phú Quý đang buôn bán trong thành nên đánh liều tìm tới.
Trưởng thôn , trông thấy thông gia và thích, cũng khỏi cảm động: “phụ mẫu, mời nhà.”
Mạnh lão gia gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
Trưởng thôn đón lấy túi hành lý, : “Đại ca, chắc mệt lắm , nhà nghỉ tạm .”
Gà Mái Leo Núi
Cả nhà Mạnh thị thần sắc bối rối, dám nhiều. Họ chỉ theo dòng mà chạy, nơi nương tựa, đành bấu víu thích còn .
Mạnh thái thái nắm tay nữ nhi, rưng rưng: “Không nữa, nên đành tìm tới chỗ Phú Quý.”
Mạnh thị thở dài: “Phú Quý là cháu, đương nhiên hiếu.”
Trịnh thị từ phòng trong , thấy gia đình bà nội thì cũng vội bước tới chào hỏi: “Bà, chủ nhân, nhà ạ.”
Dù Trịnh thị thiết mấy, nhưng vẫn niềm nở.
lúc , Sở Vân Châu và tới nơi, thấy trong sân đầy , ai nấy đều hiểu đây lúc thích hợp. Nếu để khác hiểu lầm rằng họ cũng tới để cầu cứu, e rằng chủ nhân càng thêm áp lực.
Dù , đến thì thể chào hỏi.
“Cha, , tẩu tẩu ,” Đỗ Nhược khẽ gọi, cùng bước .
Trưởng thôn trông thấy bọn họ thì : “Các ngươi cũng tới , nhà chút .”
Đỗ Nhược mỉm đáp: “Thôi, bọn con . Thấy bình an là mừng .”
Nhà cửa chật chội, khách đông, nên họ cũng phiền thêm.
Mạnh thị hỏi: “Các ngươi tìm chỗ nghỉ ?”
Đỗ Nhược gật đầu: “Chúng con định , nương cứ yên tâm.”
Sở Vân Châu tới đúng lúc, bèn hỏi: “Cha, Phú Quý ở đây ? Con hỏi vài chuyện.”
Trưởng thôn đáp: “Sáng sớm ngoài ngóng tin tức, đến giờ vẫn về.”
Sở Vân Châu gật đầu, rằng hẳn là dò hỏi xem thể xin ở . Hiện giờ đông, cũng tiện quấy rầy lâu.
“Vậy chúng con về khách điếm .”
Trưởng thôn gật đầu: “Được, các ngươi ở ? Đợi Phú Quý về, sẽ dẫn nó qua.”
Sở Vân Châu liền báo địa chỉ quán trọ, cả đoàn cáo từ về.
Lúc , đường phố đông nghịt . Rất nhiều hàng quán đóng cửa sớm, sợ dân tị nạn đói quá mà xông cướp phá.
Sở lão gia thấp giọng hỏi: “Tam ca, kế tiếp nên gì đây?”
Sở Vân Châu trầm ngâm: “Cứ từng bước. Tình hình hiện tại… chỉ là bình yên giả tạm mà thôi.”
Đỗ Nhược gật đầu, trong lòng cũng cảm giác bất an. Với dòng tị nạn ùn ùn kéo đến thế , e rằng chẳng mấy chốc sẽ xảy biến động.