Sau khi trưởng thôn và Lý Chính trở về từ trấn, sắc mặt của họ vô cùng nặng nề, giống như tảng đá lớn đè nặng ngực, khiến cả hai thở . Sáng sớm hôm , bọn họ đến trấn để dò la tin tức, mới tin rằng đợt thổ long lật úp chỉ khiến thôn Thanh Sơn thiệt hại nghiêm trọng, mà còn khiến hơn hai mươi thôn khác trong huyện Ngọc Sơn chịu tai ương. Nhiều thôn dân nơi khác chôn vùi vì đất đá sạt lở, thậm chí t.h.i t.h.ể kịp tìm hết.
Trưởng thôn cùng đại diện các thôn tập trung nha môn trấn mong gặp tri huyện xin phương án ứng cứu. Thế nhưng đợi suốt một ngày dài vẫn thấy mặt quan tri huyện , chỉ một quản sự bước báo rằng đại nhân huyện trình tấu sự tình, do đường núi hiểm trở nên rõ ngày về. Quản sự còn rõ: hiện dân nạn quá nhiều, triều đình chắc phát lương cứu tế, mong sớm chuẩn .
Nghe , bọn họ dám chắc tri huyện thật sự huyện, nhưng một điều rõ ràng: sống sót, tự lo lấy .
Những dân thích nơi khác thì còn thể nhờ cậy, song kẻ nơi nương tựa, chỉ đành lựa chọn bỏ quê mà , tìm chốn sống mới. Lại thêm chuyện lở đất, nhà cửa tan hoang, gia súc gia cầm c.h.ế.t sạch, chẳng còn gì để trông chờ. Sau đại nạn thế , sớm thì muộn cũng dịch bệnh, liệu ai tránh khỏi?
Khi trưởng thôn về làng, lập tức triệu tập dân làng họp ban đêm, kể rõ những gì , đó để tự quyết định. Ở , là do mỗi lựa chọn. Tuy nhiên, một khi rồng đất lật một thì thể còn nữa, cả làng rơi hoảng loạn.
Nửa đêm, Đỗ Nhược đánh thức bởi tiếng nức nở khe khẽ. Nàng khoác áo ngoài, thấy phụ mẫu chồng đang giữa sân, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Ta ! Có c.h.ế.t cũng c.h.ế.t tại quê nhà!” – lão thái Tiền lau nước mắt , giọng run rẩy. Mặc cho trượng phu và mấy đứa con cố gắng khuyên nhủ, bà vẫn cắn răng rời khỏi thôn làng gắn bó cả đời.
Sở Vân Châu : “Nương, núi hẳn chỗ trú. Chúng thể tìm nơi định cư tạm thời. Sau nếu cơ hội về, chúng con sẽ cùng .”
Chàng thấp giọng: “Trong thôn nhiều gia súc chết. Trời mà oi lên thì mấy ngày nữa là xác thối, sinh dịch bệnh. Đến lúc đó cũng kịp.”
Ông lão Sở trầm giọng chen : “Thiên tai khắp nơi, dân chạy loạn hàng vạn. Quan phủ chắc lo nổi, chúng chỉ thể dựa mà sống.”
Đỗ Nhược một bên , rốt cuộc cũng hiểu rõ. Chính phủ cứu, bọn họ chỉ thể tự tìm đường sống, cách khác — sống thì chạy trốn khi đói khát ập đến.
Nàng tiến lên an ủi: “Nương, con cũng trưởng thôn , mấy ngày nữa nếu phát sinh dịch bệnh, trẻ nhỏ dễ nhiễm nhất. Cả nhà nhiều hài tử, nếu mắc bệnh, sợ rằng giữ mạng.”
Sở Vân Châu tiếp lời: “Trưởng thôn còn , con rồng đất chắc dừng . Nếu xảy , liệu chúng may mắn như nữa ?”
Vốn chỉ là những lời dọa dẫm nhằm khiến mẫu mềm lòng, ngờ dứt lời, lòng đất bỗng vang lên tiếng ầm ầm. Mặt đất chấn động nhẹ như điềm dữ sắp kéo đến.
Sở Vân Xuyên hốt hoảng hét lớn: “Chạy mau! Con rồng đất sắp lật !”
Ông lão Sở vội nắm tay lão thái, kéo bà chạy cửa.
Tiền thị hoảng hốt hét: “Mau, mau gọi tứ lang dậy! Gọi cả Quý Hoa, Hồng Anh nữa!”
Sở Vân Châu nhanh chóng trấn an: “Đừng sợ, chúng tới đây !”
Trong nhà, Lý Quý Hoa cùng Lâm Hồng Anh đang ngủ say cũng tiếng ồn đánh thức. Cả đám vội ôm chặt hài tử, chân mang giày, nháo nhào chạy ngoài.
Đỗ Nhược giật , ngoắt , vội vã bế Tam Bảo đang ngủ say giường, màng gì khác, chỉ lao ngoài theo đoàn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-tro-thanh-vo-cua-han-tu-tho-lo/chuong-160-khong-muon-roi-di.html.]
Vừa lúc , Sở Vân Châu chạy tới đón, thấy nàng ôm Đại Bảo liền nhanh chân đón lấy, giục: “Đưa cho , nàng mau ôm Tam Bảo ngoài!”
“Vâng!” – nàng gật đầu, ôm lấy Tam Bảo, kéo Nhị Bảo theo cùng chạy ngoài.
Cảnh tượng lúc khiến nàng rùng . Đây rõ ràng là dư chấn, nếu trời tiếp tục mưa, chẳng khác nào chờ đất đá sạt lở nữa. Không thể ở nơi thêm nữa.
Cả nhà lảo đảo lao ngoài, leo lên sườn đồi phía nhà giữa ánh trăng mờ. Ai nấy mặt mày tái nhợt, tim đập loạn, lòng ngổn ngang trăm mối.
Lão thái Tiền rít lên: “Ta sống nổi nữa! Ông trời ơi, chừa cho chúng một con đường sống ! Khóc để gì? Nếu ông trời, giáng tai kiếp thế ?”
May , dư chấn nghiêm trọng. Sau khi ngoài trời hơn nửa canh giờ, thấy động tĩnh gì thêm, mới lục tục trở về. chẳng ai dám phòng ngủ nữa.
Cả nhà kéo chiếu rơm sân, tạm trời đêm. Xung quanh muỗi vo ve, ai nấy đều trằn trọc ngủ nổi, chỉ ngước vầng trăng lạnh cao.
Đỗ Nhược phụ chồng nhẹ giọng an ủi mẫu , lòng nàng càng thêm cảm khái. Phụ mẫu chồng nàng sinh , trưởng thành, lập gia đình, sinh con đẻ cháu ở đây, thể dứt bỏ quê hương dễ dàng?
Huống hồ nơi khác xa lạ, nương nhờ ? Bọn họ bất an là điều dễ hiểu. Đỗ Nhược tin rằng, chỉ cần nàng, dù đến , cả nhà vẫn thể vượt qua.
Sở Vân Châu lúc đang ở bậc cửa, đón gió đêm mát lạnh. Đỗ Nhược nhẹ nhàng bước đến phía , kéo tay áo , hiệu theo nàng.
Sở Vân Châu hiểu ý, lẳng lặng cùng nàng. Vào tới phòng, Đỗ Nhược kề tai thì thầm:
Gà Mái Leo Núi
“Thiếp đào chỗ bạc chôn đất lên, hiện giấu nơi an . Chàng cứ với phụ mẫu là nhà thiếu bạc, thể rời bất cứ lúc nào, chỉ cần đồng lòng.”
Sở Vân Châu ngẩn . Chàng suýt quên mất chuyện từng giấu bạc nhà. , bạc , cả nhà thể an ở bất kỳ nơi nào.
cũng chợt nghĩ — vợ giấu chỗ bạc ở ? Dù hỏi nhưng thôi, chẳng dám truy xét.
Chàng gương mặt bình tĩnh, ánh mắt kiên định của Đỗ Nhược, khẽ gật đầu: “Được, với phụ mẫu.”
Sau khi Sở Vân Châu rời , Đỗ Nhược lặng về phía dãy núi mơ hồ xa xa.
Nơi núi sâu việc gì cũng bất tiện, chi bằng tìm một nơi hơn để sống.
Sở Vân Châu đó trở sân, với phụ mẫu rằng nhà họ thiếu tiền, thể rời bất cứ lúc nào, chỉ cần cả nhà đồng lòng.
Về lượng bao nhiêu, rõ, chỉ nhấn mạnh một điều: thể tìm nơi ở mới, cần lo lắng.
Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh đều lo cho phụ mẫu , nhân ở nhà gặp nạn . Sau khi quyết định sẽ rời thôn tránh nạn đói, hai nàng tức tốc về nhà đẻ trong đêm, mong gặp phụ mẫu, nhất là cùng họ rời , thoát khỏi kiếp nạn .