Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-10-02 10:49:09
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , An Kỳ nắm tay Dương Hạo, dẫn y bước cổng lớn của xưởng xà phòng.
Vừa bước cửa, mùi hương hoa nồng nàn cùng thở thanh mát của xà phòng ập tới, các công nhân đang bận rộn khuấy trộn, đóng gói, bao bì, một cảnh tượng náo nhiệt hừng hực.
Châu chưởng quầy đang bận rộn kiểm tra từng chi tiết các công đoạn trong xưởng, thấy Đông gia tới, liền vội vàng tiến lên chào hỏi: "Đông gia, đến ạ?"
"Đây chính là chưởng quầy của xưởng xà phòng nhà , Châu chưởng quầy, đây là đương gia của , Dương Hạo." An Kỳ giới thiệu, trong giọng mang theo vài phần tự hào.
Châu chưởng quầy sống trong xưởng, tự nhiên phu quân của Đông gia trở về, còn là Thất phẩm Hiệu úy, ngờ hôm nay gặp. Y lập tức cung kính tiến lên cúi hành lễ: "Tiểu nhân xin mắt Dương Hiệu úy!"
Dương Hạo đỡ hờ một tay, khách khí : "Châu chưởng quầy cần khách khí, việc trong xưởng vất vả cho ngươi !"
Châu chưởng quầy ngờ Dương Hiệu úy khách khí như , tức khắc càng cảm thấy chọn sai chủ tử: "Đó đều là việc tiểu nhân nên ."
An Kỳ đối với Châu chưởng quầy vô cùng hài lòng, những điều nàng cũng đều với Dương Hạo. Dương Hạo tự nhiên cũng đối với Châu chưởng quầy khá khách khí, năng lực sẽ giúp Đông gia tiết kiệm ít công sức, đương nhiên giữ chân nhân tài !
"Châu chưởng quầy cứ lo việc , hai chỉ xem qua loa thôi!"
"Vâng!"
Dương Hạo đảo mắt quanh, chút hoảng hốt , quy mô , còn lớn hơn cả y tưởng tượng!
Trong xưởng rộng rãi, từng hàng giá gỗ phơi những bánh xà phòng mới thành hình, ánh nắng xiên rọi xuống, khiến những khối xà phòng trong suốt lấp lánh, toát lên sắc màu nhạt nhẽo.
Trong góc, vài phụ nhân đang cúi đầu chia gói, động tác nhanh nhẹn, còn ở một bên khác, mấy thanh niên đang khiêng từng thùng thành phẩm lên xe ngựa, chuẩn vận chuyển đến huyện thành.
"Những thứ ... đều do một tay nàng nên ?" Giọng Dương Hạo khàn.
An Kỳ gật đầu, khóe môi mang theo nụ : "Ban đầu chỉ và nhà, việc ăn hơn, mới dần dần chiêu mộ công nhân."
Dương Hạo cổ họng nghẹn , lồng n.g.ự.c như vật gì đó nặng nề va đập.
Y đầu An Kỳ, ánh mắt dừng bàn tay nàng , đôi tay đó còn mềm mại trắng nõn như khi ở hiện đại, các khớp ngón tay vết chai mỏng, lòng bàn tay cũng vài vết xước nhạt.
"Nàng..." Giọng y trầm thấp, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay nàng: "Đã vất vả ."
An Kỳ mỉm , lắc đầu: "Không gì, quen thì thấy thôi."
Dương Liễu từ bên cạnh chạy tới, tay giơ một bánh xà phòng sữa dê mới xong: "Cha! Cha xem! Đây là do con đấy!"
Dương Hạo đón lấy, ngửi ngửi, : "Thật thơm! Nữ nhi của thật khéo tay!"
Dương Liễu đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Đó là lẽ đương nhiên! Con là tiểu trợ thủ của nương mà!"
An Kỳ xoa xoa đầu nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Dương Hạo hai con, trong lòng chua xót ấm áp.
Trong những ngày y mặt, thê tử và nữ nhi của y, mà tự gây dựng nên một gia nghiệp như thế .
Y hít sâu một , đột nhiên vươn tay, một tay ôm cả An Kỳ và Dương Liễu lòng.
"Xin , để các nàng chờ đợi lâu như ."
An Kỳ dựa vai y, nhẹ giọng : "Trở về là , chỉ cần chúng ở bên ."
Dương Liễu cọ cọ trong lòng y: "Cha, chúng sẽ bao giờ chia xa nữa!"
Dương Hạo khẽ: "Được, chia xa, sẽ luôn ở bên các nàng."
Ánh nắng rải ba , tiếng ồn ào trong xưởng dường như xa dần, chỉ còn sự yên bình và ấm áp của khoảnh khắc .
Cả nhà bước sân, còn kịp mấy câu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào ,
"Huyện lệnh đại nhân giá lâm , !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-55.html.]
Chén trong tay Dương lão đầu "choang" một tiếng rơi xuống đất: "Huyện... huyện lệnh đến ư?"
Dương Hạo ngẩn , vội vàng chỉnh đốn y quan ngoài nghênh đón. Huyện lệnh và y đều là Thất phẩm, vốn dĩ y định vài ngày nữa sẽ bái phỏng huyện lệnh, ngờ Vương đại nhân đến .
Chỉ thấy Huyện lệnh Vương đại nhân dẫn theo sư gia, nha dịch, hùng dũng cửa, mặt mày tươi rói: "Dương Hiệu úy! Bản quan đặc biệt đến đây để chúc mừng!"
(An Kỳ trong lòng: Cái khí thế , kẻ còn tưởng là đến tịch thu gia sản!)
Dương Hạo chắp tay hành lễ: "Vương đại nhân khách khí , mời !"
Vương đại nhân bước sân, mắt trợn tròn ,
Ngói xanh gạch đỏ, cửa sổ chạm trổ, sân lớn, bên trong còn trồng vài cây ăn quả, xích đu, bàn đá ghế đá, đình hóng mát, bên cạnh đình còn giàn nho dại.
"Cái ..." Huyện lệnh kinh ngạc Dương Hạo: "Dương Hiệu úy, sân viện nhà ngươi xây thật tồi!"
Dương Hạo khan: "Tiện nội yêu thích vài việc buôn bán nhỏ, chỉ là để mưu sinh thôi."
Huyện lệnh khóe miệng giật giật: "..."
(Ngươi gọi đây là "mưu sinh" ư? Ngôi nhà lớn và xưởng lớn còn rộng rãi hơn cả huyện nha!)
lúc huyện lệnh đang cảm khái vạn phần, ngoài cửa một trận xôn xao ,
"Thánh chỉ đến , ! Dương Hạo Dương Hiệu úy tiếp chỉ , !"
Một giọng the thé vang lên, phá vỡ sự yên bình của thôn Dương Gia, cho lũ chim sẻ cây hòe già ở đầu thôn giật bay tán loạn.
Cả hiện trường lập tức im lặng.
Ngay giây tiếp theo, ngoài cổng lớn nhà họ Dương truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào, cả thôn đều trận thế thu hút, ngoài cửa xen lẫn tiếng kinh hô của thôn dân ,
"Trời ơi! Là quan sai!"
"Tấm lụa vàng ... lẽ nào là thánh chỉ?!"
Dương Hạo đột ngột dậy, ba bước hai xông đến cửa sân, chỉ thấy một thái giám mặc quan phục màu đỏ thẫm tay cầm thánh chỉ bằng lụa vàng, phía là hai đội thị vệ áo giáp chỉnh tề, uy phong lẫm liệt ngoài cửa.
Vương huyện lệnh trong lòng cũng kinh ngạc, thánh chỉ tới, Dương Hạo lẽ nào thăng quan nữa ? Xem hôm nay đến thật sai, cũng với phu nhân nhà , giữ mối quan hệ với Dương phu nhân. Bản ở huyện Bình An liên nhiệm hai nhiệm kỳ, luôn cửa thăng tiến, chừng là một cơ hội.
Dương Hạo mở cửa, cả thôn nam nữ già trẻ đông nghẹt vây kín phía , nhón chân ngóng , ngay cả Dương thôn trưởng cũng đến, chen chúc ở hàng đầu.
(Dương Hạo trong lòng: Cái lễ nghi , còn lớn hơn cả tiệc tất niên công ty năm nào!)
"Hiệu úy Dương Hạo, tại Bắc Cương lập công, trí dũng song , đặc biệt thăng chức Lục phẩm Hiệu Kỵ Úy, tức khắc phó kinh nhậm chức! Khâm thử!"
Giọng the thé của Lý công công dứt, cả thôn Dương Gia tức thì nổ tung ,
"Lục phẩm?! Chẳng còn lớn hơn cả huyện thái gia ?!"
"Mồ mả tổ tiên lão Dương gia bốc khói xanh !"
Dương lão đầu tại chỗ mềm nhũn chân, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa: "Tổ tông phù hộ! Tổ tông phù hộ a!"
Dương lão thái càng trực tiếp bật thành tiếng, một tay ôm lấy Dương Dật An trong lòng: "Cháu ngoan! Cha con quan lớn !"
(Dương Dật An: "Nãi nãi, cha con thể mua thêm nhiều kẹo hồ lô cho con ?")
Gà Mái Leo Núi
Dương Kim Hoa rúc góc tường, chiếc giẻ lau trong tay vặn đến sắp thành xoắn tít, trong lòng điên cuồng tính toán: Ta đây gì đắc tội c.h.ế.t họ đấy chứ? May mà bây giờ đổi , bây giờ ôm đùi còn kịp ?
An Kỳ cạnh Dương Hạo, ngoài mặt trấn định, nhưng ngón tay âm thầm véo ống tay áo của y.
(Trong lòng: Vừa mới đoàn tụ ? Cái lão hoàng đế cảnh ?!)