Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-10-02 10:49:06
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Màn đêm buông xuống, trong quân doanh thắp lên đuốc lửa. Thiếu nữ an trí trong lều trại cạnh đại trướng của tướng quân, ba quân y luân phiên chăm sóc. Triệu tướng quân ngoài trướng, về phía Thanh Hòe Thôn xa xa. Ở đó thắp lên ánh lửa chiêu hồn, binh sĩ đang theo phong tục Trung Nguyên để an táng khuất.

"Tướng quân, nên nghỉ ngơi ." Dương Hạo với tư cách vệ, dâng lên một tách nóng.

Triệu tướng quân nhận lấy tách , nhưng uống. "Ba trăm bảy mươi tư mạng ," y đột nhiên , "Cả thôn ba trăm bảy mươi tư mạng , chỉ còn một cô gái sống sót."

Dương Hạo trầm mặc . Cả hai đều hiểu, Bắc Cương vượt qua biên giới tàn sát thôn làng là để cướp lương thực. vung đao đồ sát bách tính tay tấc sắt, sự tàn bạo vượt quá giới hạn của chiến tranh.

"Đã tra rõ là bộ lạc Bắc Cương nào ?" Triệu tướng quân hỏi, trong giọng ẩn chứa sự giận dữ kìm nén.

"Dựa theo dấu vết, hẳn là lang kỵ của Xích Viêm bộ lạc." Đội trưởng vệ Triệu Phong đáp, "Chúng thích cắt tai của g.i.ế.c chiến lợi phẩm. Chúng phát hiện trong thôn..."

"Đủ ." Triệu tướng quân giơ tay ngăn y tiếp tục . Những chi tiết đó y thấy quá đủ .

Vào lúc nửa đêm, quân y vui mừng báo cáo, mạch đập của thiếu nữ định hơn một chút, lẽ thể qua đêm nay. Triệu tướng quân lập tức thăm.

Trong doanh trướng, đèn dầu mờ ảo. Thiếu nữ chiếc giường đơn sơ, quấn đầy băng gạc, chỉ để lộ con mắt trái lành lặn và cái miệng. Hơi thở của nàng vẫn còn yếu ớt, nhưng định hơn nhiều.

Triệu tướng quân xuống bên giường, lặng lẽ cô gái sống sót từ địa ngục trở về . Y nàng trải qua nỗi kinh hoàng nào, và thế nào mà sống sót trong hầm ngầm. đôi mí mắt thỉnh thoảng run rẩy , nhất định ẩn chứa những cơn ác mộng mà thường thể tưởng tượng nổi.

"Nếu con thể sống sót," Triệu tướng quân khẽ , như thể đang lập một lời thề, "Ta sẽ để con tận mắt chứng kiến những súc sinh đó m.á.u trả máu."

Thiếu nữ dường như thấy câu , ngón tay nàng khẽ động đậy, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt trái, hòa lẫn với máu, thấm ướt băng gạc bên gối.

Ba ngày , thiếu nữ cuối cùng cũng mở mắt. Khi Dương Hạo tin vội vã chạy đến, nàng đang kinh hoàng giãy giụa, phát tiếng thét khản đặc, như thể vẫn còn chìm đắm trong những ngày tháng ác mộng .

"Yên lặng nào, hài tử, giờ con an ." Dương Hạo giữ chặt đôi vai đang vùng vẫy của nàng, giọng cố gắng ôn hòa nhất thể, "Đây là quân doanh, ai thể hại con nữa."

Con mắt độc nhất của thiếu nữ chăm chú chằm chằm mặt Dương Hạo, dường như đang phán đoán sự thật trong lời của y. Mãi lâu , thể nàng cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt vẫn tan biến.

"Nước..." Nàng khản giọng , âm thanh như lửa đốt qua.

Dương Hạo đỡ đầu nàng dậy, cẩn thận đút cho nàng vài ngụm nước. Thiếu nữ tham lam nuốt xuống, vài giọt nước chảy xuống cằm, ướt băng gạc ngực.

"Con tên là gì?" Dương Hạo hỏi.

Môi thiếu nữ run rẩy, lâu mới thốt hai chữ: "A... Thanh..."

"A Thanh," Dương Hạo gật đầu, "A Thanh của Thanh Hòe Thôn. Con thể kể cho xảy chuyện gì ?"

Con mắt độc nhất của A Thanh đột nhiên mở to, đồng tử co rút nhỏ như đầu kim, thở trở nên dồn dập. Dương Hạo lập tức nhận hỏi quá vội vàng.

"Đừng vội, đợi con dưỡng thương xong hãy ." Y an ủi.

A Thanh lắc đầu, giãy giụa dậy. Binh sĩ bên cạnh đỡ nàng tựa đầu giường, nàng hít thở sâu vài cái, cố gắng bình cảm xúc.

"Bọn chúng... đến rạng đông..." Giọng A Thanh như d.a.o cùn cạo xương, "Cưỡi ngựa... giơ cao đuốc lửa... gặp liền giết..."

Lời kể của nàng đứt quãng, xen lẫn những tiếng thở dốc đau đớn và tiếng nức nở. Dương Hạo lặng lẽ lắng , sắc mặt càng lúc càng u ám.

A Thanh miêu tả cảnh tượng nàng thấy: kỵ binh Bắc Cương xông thôn làng , lôi thôn dân từ trong giấc ngủ ngoài; thế nào chúng tra tấn g.i.ế.c c.h.ế.t hài đồng mặt cha ; thế nào chúng đóng đinh những thanh niên chống cự lên tường để xả máu; thế nào chúng tập trung phụ nữ kho thóc để cưỡng h.i.ế.p phóng hỏa thiêu chết...

"Cha ... giấu hầm ngầm... còn kịp ..." Nước mắt A Thanh ngừng trào , "Ta thấy tiếng cha la hét t.h.ả.m thiết bên ngoài... còn nương ... ..." Giọng nàng nghẹn , thể thêm nữa.

Gà Mái Leo Núi

Dương Hạo khẽ nắm lấy bàn tay run rẩy của A Thanh, phát hiện bàn tay lạnh ngắt như thi thể. "Con sống sót," y , "Đây của con. Sống tiếp, ghi nhớ bọn chúng, đó là việc con cần bây giờ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-52.html.]

Trong con mắt độc nhất của A Thanh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, đó là bi thương, cũng là sợ hãi, mà là một sự kiên quyết khiến rùng .

"Báo thù..." Nàng nghiến răng nghiến lợi , giọng như từ sâu thẳm địa ngục vọng lên, "Ta ... báo thù..."

Dương Hạo cô gái từ núi thây biển m.á.u bò , trong mắt nàng, y thấy ngọn lửa giận dữ giống hệt .

Dương Hạo gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn:

"Ta thề, nhất định sẽ dẫn con tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù, để an ủi linh hồn của ba trăm bảy mươi tư mạng Thanh Hòe Thôn trời cao."

Từ khoảnh khắc , Dương Hạo cảm thấy hòa bình gì đó còn quan trọng nữa, đối xử với súc sinh thì dùng bạo lực để giải quyết.

Bên ngoài doanh trướng, gió bắc gào thét, như thể vô oan hồn đang nức nở. Và thảo nguyên phương Bắc xa xôi , lang kỵ của Xích Viêm bộ lạc đang vây quanh đống lửa uống rượu vui đùa, khoe khoang những chiếc tai chúng cắt , đ.á.n.h thức một mãnh thú thề báo thù.

Triệu tướng quân ở biên phòng Bắc Cương hơn mười năm, đối với các bộ lạc Bắc Cương mối thù sâu sắc, hành vi đốt phá, g.i.ế.c chóc, cướp bóc của các bộ lạc Bắc Cương khiến binh sĩ biên phòng vô cùng căm ghét.

Thế nên khi Triệu tướng quân rằng sẽ khiến Bắc Cương hai mươi năm dám quấy nhiễu biên dân, Dương Hạo lập tức hiểu rõ ý của Triệu tướng quân.

Ngay lúc , truyền lệnh binh sĩ đến báo, "Tướng quân! Xích Viêm bộ và Kim Lang bộ kịch chiến ba ngày tại Hắc Thủy Hà, hai bên thương vong t.h.ả.m trọng!"

Triệu tướng quân mắt sáng ngời: "Cơ hội trời ban!"

Y lập tức triệu tập các tướng lĩnh: "Truyền lệnh! Toàn quân chia hai đội, một đội do dẫn đầu tấn công Xích Viêm bộ, một đội do Vương phó tướng dẫn đầu tấn công Kim Lang bộ!"

Lòng Dương Hạo "thịch" một tiếng: "Tướng quân, ..."

Triệu tướng quân vung tay áo: "Dương giáo úy theo xuất chinh!"

(Dương Hạo: Kỳ nghỉ của ! Aaah!)

Đêm đó, Dương Hạo trốn gian, cấp tốc để lời nhắn cho An Kỳ:

"Nương tử! Ta thăng quan ! tạm thời về ! Tướng quân thừa lúc hỗn loạn tấn công Bắc Cương!"

Nghĩ một chút, bổ sung:

"Tái bút: Ta hiện là giáo úy thất phẩm ! Nguyệt bổng tăng!"

(Sự bướng bỉnh cuối cùng của nam nhân: Dù về , nhưng lương tăng)

An Kỳ nhanh hồi đáp:

"Chúc mừng phu quân! Cẩn thận an ! Gặp nguy hiểm, cứ gian, binh khí lạnh giỏi, thì cứ mang côn điện theo , bảo đảm an cho bản , trong nhà sự đều , đợi bình an trở về."

Sáng sớm hôm , quân chỉnh tề sẵn sàng xuất phát.

Dương Hạo mặc bộ giáp giáo úy mới tinh, trong doanh trướng.

"Giáo úy, ngựa của chuẩn xong." Thân binh đến báo.

Dương Hạo thở dài một , từ trong lòng móc lá bùa bình an An Kỳ đưa, đeo lên cổ.

(Sự lãng mạn của nam nhân hiện đại chính trực: Nương tử tặng đều đeo)

 

Loading...