Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-10-01 14:59:57
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lần tập hợp đến đây là vì học đường làng Dương gia của thôn chúng cuối cùng xây xong. Tất cả là nhờ thê tử của Hạo nhi, An Kỳ, học đường là nàng xây, thầy giáo cũng là nàng mời, đây là vì ? Bởi vì nàng tấm lòng nhân ái, tiền cũng quên những đứa trẻ trong thôn, để chúng sách mà . Sau thể thi đỗ tú tài, thi đỗ tiến sĩ, quan lớn. Cho dù đỗ, cũng thể tìm việc , cũng coi như là ăn cơm bằng bản lĩnh!"
Dương thôn trưởng ngừng , ánh mắt quét từ trái sang , : "Vả , Thần Tiên Xà Phòng Tác Phường ưu tiên tuyển dụng của thôn Dương gia, những tuyển đừng kiêu ngạo, việc nghiêm túc, đừng lười biếng gian xảo. Nếu sa thải thì đừng tìm cầu xin, tìm cầu xin cũng vô dụng. Mọi mang tấm lòng ơn, cơ hội việc những thôn khác . Nghe rõ ?"
Người trong thôn nhao nhao cảm ơn những nhà họ Dương đang bên cạnh. Dương lão đầu, Dương lão thái và Dương Kim Hoa đây là đầu tiên nhiều cảm ơn đến . Đột nhiên họ hiểu An Kỳ. Bỏ chút tiền nhỏ mà thể nhiều bảo vệ như , chẳng hơn nhiều so với việc quần chúng công kích ?
Xưởng mới khai trương vài ngày. Hôm đó, An Kỳ bậc cửa nhà xưởng mới, chống cằm lo lắng.
Công nhân xưởng xà phòng việc hăng say. Xà phòng ngải cứu, xà phòng hoa tươi, xà phòng d.ư.ợ.c liệu từng lô từng lô khỏi dây chuyền sản xuất, đóng gói gọn gàng, chỉ chờ vận chuyển khắp nơi. vấn đề là cảm thấy lộn xộn, trật tự!
Dương Kim Hoa tuy tự xưng "xưởng trưởng", nhưng cách quản lý của nàng đơn giản và thô bạo: "Làm việc! Không việc thì trừ tiền công!" Công nhân thấy nàng thì như chuột thấy mèo. Hiệu suất sản xuất thì cao thật, nhưng tiếng oán thán cũng dậy trời.
Châu Tiểu Khấu ôm một chồng sổ sách tới, mặt nhăn tít : "Đông gia, sổ sách rối loạn , Dương cô cô tính sai tiền nguyên liệu ba , sổ sách của cứ mãi khớp."
An Kỳ thở dài: "Xem , tìm một chưởng quỹ chuyên nghiệp ."
Dương Liễu chớp mắt: "Nương, thôn chữ mấy , tìm chưởng quỹ ở bây giờ?"
An Kỳ trầm tư chốc lát, đột nhiên vỗ đùi: "Đi! Đi tìm Triệu lão gia!"
An Kỳ bảo An Đại Phú đ.á.n.h xe đưa nàng một chuyến.
Ở cửa Triệu gia thương hành, An Kỳ mới rõ ý đồ, Triệu lão gia liền sang sảng: "Dương phu nhân đến thật đúng lúc! Chỗ đây thật sự một thích hợp!"
Gà Mái Leo Núi
Hắn dặn dò tiểu tư: "Đi gọi Châu Văn Đức đến!"
Chẳng mấy chốc, một nam tử mặt mày gầy gò, chừng ba mươi tuổi bước . Cung kính hành lễ: "Lão gia."
Triệu lão gia chỉ với An Kỳ: "Đây là Châu Văn Đức, kế toán cho mười năm, tính tình cẩn trọng, việc tỉ mỉ. Nếu nhà gặp biến cố, phu nhân vì bệnh mà qua đời, đổi chỗ ở để tránh cảnh vật mà nhớ , thật sự nỡ để ."
An Kỳ đ.á.n.h giá Châu Văn Đức – ánh mắt sáng rõ, cử chỉ trầm , là đáng tin cậy!
Nàng thử hỏi: "Châu , nguyện ý đến xưởng xà phòng của chưởng quỹ ? Tiền công dễ thương lượng."
Châu Văn Đức chắp tay : "Đa tạ Dương phu nhân xem trọng, chỉ là..." Hắn do dự một chút, "Tại hạ còn một lão mẫu và một nhi tử, lão mẫu cao tuổi, nhi tử mới mười tuổi..."
An Kỳ khoát tay: "Mang theo tất cả! Bên cạnh xưởng chính là học đường, thể sách! Ta sẽ sắp xếp cho gia đình ba các ngươi hai gian phòng trong xưởng để ở."
Triệu lão gia ha ha lớn: "Nếu , Văn Đức, ngươi cứ theo Dương phu nhân ."
Nói , từ trong ngăn kéo lấy hai tờ giấy: "Đây là khế ước bán của cả nhà họ, giao hết cho Dương phu nhân ."
An Kỳ nhận lấy mại khế, đưa ngân lượng cho Triệu lão gia. Vốn dĩ Triệu lão gia định nhận mà tặng cho nàng, nhưng An Kỳ vẫn đưa bạc. Tiền bạc phân minh, nhận bạc nàng còn chẳng dám dùng, dù thì trả bạc , nàng mới thể an tâm.
Lúc , An Kỳ nở hoa trong lòng – mua một tặng hai, chuyến đúng là một phen lời to!
Trên đường trở về, Chu Văn Đức dẫn theo mẫu già và nhi tử phía An Kỳ. An Kỳ đưa mẫu già và nhi tử của Chu Văn Đức lên xe ngựa, còn Chu Văn Đức thì càng xe, trò chuyện dăm ba câu với An Đại Phú.
Mẫu của y, Lưu thị, là một phụ nhân ôn nhu, trông chừng tứ tuần, tay dắt cháu nội, tò mò thấp thỏm lén lút chủ nhân mới của cả nhà họ.
Dương Liễu hiếu kỳ hỏi: "Bà Lưu, bà những gì?"
Lưu thị ngượng ngùng : "Ta chút việc kim chỉ, cũng thể nấu nướng."
An Kỳ mắt sáng rỡ: "Quá ! Tác phường đang thiếu nấu ăn, Lưu thẩm, bà hãy lo việc cơm nước cho công nhân trong tác phường, tác phường sẽ trả tiền công cho bà. Còn Chu Đống thì đến thôn học bên cạnh mà sách!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-35.html.]
Chu Đống xong thể sách, hai mắt rạng rỡ đầy phấn khích: "Đa tạ Đông gia, sẽ chăm chỉ sách!"
An Kỳ bật : "Vậy con chăm chỉ sách, phụ con giúp quản lý tác phường ?"
Chu Đống trịnh trọng gật đầu: "Dạ !"
Vừa về đến tác phường, An Kỳ liền tuyên bố: "Từ hôm nay, Chu chính là đại chưởng quỹ của tác phường chúng !"
Các công nhân đồng thanh hoan hô – cuối cùng thì còn cây gậy của Dương Kim Hoa đe dọa nữa !
Dương Kim Hoa bằng lòng, vác cây gậy khuấy xà phòng xông tới: "Cái gì? Vậy còn thì ?"
An Kỳ chuẩn từ , híp mắt : "Đại tỷ, tỷ thăng quan ! Giờ là 'Tổng quản sản xuất'!"
Dương Kim Hoa sững sờ: "Tổng, Tổng quản cái gì?"
An Kỳ nghiêm túc giải thích: "Là quản lý tất cả công nhân việc đó, còn oai phong hơn cả đại tổng quản!"
Dương Kim Hoa bán tín bán nghi: "Thật ?"
Chu Văn Đức đúng lúc chắp tay hành lễ: "Dương Tổng quản, còn xin chỉ giáo nhiều hơn."
Tiếng "Tổng quản" khiến Dương Kim Hoa cảm thấy thoải mái . Nàng đắc ý nhếch cằm lên, cuối cùng cũng thấy Chu Văn Đức thuận mắt hơn chút: "Hừ, coi như ngươi điều!"
(An Kỳ thầm nghĩ: Xong xuôi!)
"Ba ngọn lửa tân chưởng quỹ nhậm chức" của Chu chưởng quỹ
Ngày đầu tiên nhậm chức, Chu Văn Đức thể hiện tài năng quản lý kinh ,
Ngọn lửa thứ nhất: Định quy trình việc
"Tổ khuấy trộn chỉ lo khuấy trộn, tổ đóng gói chỉ lo đóng gói, ai việc nấy, hỗn loạn!"
(Các công nhân: Cuối cùng thì cần một đến ba việc nữa !)
Ngọn lửa thứ hai: Thiết lập chế độ điểm danh
"Đi trễ khấu hai văn, về sớm khấu ba văn, thưởng chuyên cần năm văn!"
(Các công nhân: Còn thể kiếm tiền ? Hăng hái vô cùng!)
Ngọn lửa thứ ba: Cải thiện bữa ăn
Sau khi Lưu thẩm tiếp quản nhà bếp, bữa trưa của công nhân cần về nhà ăn nữa. Tại tác phường, bánh màn thầu ăn thả ga, một món mặn một món chay, còn ngon hơn cả bữa cơm ở nhà, ăn xong còn thể nghỉ ngơi một lát, việc càng thêm hăng hái!
An Kỳ tác phường ngăn nắp trật tự, cảm động rưng rưng nước mắt: "Người chuyên nghiệp quả nhiên khác biệt!"
Dương Liễu thì thầm: "Nương, nên tăng tiền công cho ?"
An Kỳ: "..."
(Tư bản gia chột )