Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:53:13
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngải Cứu
Dương Kim Hoa xong suýt nữa thì bật ! Nàng thật sự thể ? Nàng sẽ kiếm tiền xây nhà ư? Nàng thể lập nữ hộ ư? Sau nàng thật sự thể chiêu rể ở rể ? Hơn nữa nam nhân còn dám đ.á.n.h nàng ? Tốt quá! Ta chăm chỉ việc! Cùng với tức kiếm thật nhiều tiền!
Dương lão đầu và Dương lão thái cũng tràn đầy hy vọng cuộc sống tương lai mà An Kỳ vạch . Suốt đời , liệu bọn họ thực sự sống trong nhà gạch ngói ? Ngay cả nhà trưởng thôn cũng từng nhà gạch ngói!
Không khí bàn ăn đổi, Dương lão thái đầu tiên rót cho An Kỳ một cốc nước, nét mặt hiền từ đến mức khiến rợn tóc gáy: "Hạo tử tức phụ , ăn nhiều , xem con dạo gầy ."
An Kỳ suýt nụ lấy lòng của Dương lão thái cho khiếp sợ, càng kinh hãi hơn là, bữa cơm, Dương Kim Hoa bưng một chậu nước rửa chân đến, nước nóng đến mức thể luộc lông heo.
"Đại tỷ, cái ... tỷ gì ?" An Kỳ co chân thành một cục, kinh hãi chậu nước nóng hừng hực.
Dương Kim Hoa nét mặt thành khẩn: "Chẳng ... giàu đều dùng nước nóng ngâm chân ?"
" đó cũng là nước sôi !" An Kỳ dở dở , nàng dũng khí mà thò chân , chẳng sẽ bỏng lột cả da ? Kẻ còn tưởng Dương Kim Hoa mưu hại nàng nữa!
Dương Liễu ở bên cạnh đến nấc cục, An Kỳ lườm một cái mới thu liễm .
Hiệu quả của việc chia tiền quả nhiên nhanh chóng rõ rệt. Chiều nay, khi An Kỳ gấp mẻ xà phòng thứ hai, tất cả phụ nữ trong nhà đều đồng loạt mặt nàng chờ lệnh, ngay cả Dương Kim Hoa bình thường chỉ thích chứ cũng thắt tạp dề .
"Nguyên liệu đủ," An Kỳ kiểm kê hàng tồn kho, "Đặc biệt là ngải cứu cần cho xà phòng ngải cứu, ít nhất còn hái một trăm cân nữa."
"Mua bằng tiền !" Dương Liễu đề nghị, "Trong thôn chắc chắn hái."
An Kỳ gật đầu: "Ta định mua một bó một văn tiền..."
"Cái gì?!" Tiếng Dương lão thái gào thét suýt nữa tốc mái nhà, "Một văn tiền một bó? Con nhiều tiền đến mức đốt hết ? Cái thứ cỏ rác đó núi đầy rẫy khắp nơi!"
An Kỳ b.ắ.n đầy mặt nước bọt, yếu ớt giải thích: "Ta tiết kiệm thời gian..."
"Tiết kiệm thời gian gì chứ!" Dương lão thái một tay kéo tạp dề xuống, "Kim Hoa! Mang theo bao tải! Hạo tử tức phụ cũng đừng nhàn rỗi, chúng lên núi!"
Dương Kim Hoa hiếm khi cùng chiến tuyến với bà bà: " ! Tiền đưa cho ngoài chi bằng tự kiếm!"
An Kỳ vẫn giãy dụa: "Vậy Dật An ai trông..."
Dương lão thái nhanh nhẹn nhét cháu nội nhỏ lòng Dương Liễu: "Đại Nha... Liễu Nhi ở nhà trông trẻ! Ta với nương con và cô con hái ngải cứu đây!"
Dương Liễu ôm , vẻ mặt như sét đánh: "Khoan ! Ta cũng lên núi!"
Tuy nhiên phản đối hiệu lực, tiểu đội nữ tướng nhà họ Dương hái ngải cứu chỉnh tề xuất phát. An Kỳ nhét cho một cái bao tải lớn, trong lúc lơ mơ cảm giác như bắt cóc.
Ngải cứu ở núi quả nhiên ít, nhưng phân bố rải rác. Dương lão thái núi hóa thành GPS hình , chuyên chọn những nơi ngải cứu mọc rậm rạp mà chui . Dương lão thái nhanh nhẹn như một con dê núi, sườn dốc mà như đất bằng, khiến An Kỳ trợn mắt há hốc mồm.
"Nương, chậm chút..." An Kỳ thở hổn hển theo .
"Chậm cái gì mà chậm!" Dương lão thái đầu , "Trước khi mặt trời lặn hái đủ lượng!"
Dương Kim Hoa càng thể hiện sức chiến đấu kinh , hai tay trái cùng lúc sức, tốc độ hái ngải cứu khác gì máy gặt. An Kỳ mới hái nửa giỏ, nàng chất đầy một bao tải .
"Đại tỷ... tỷ từng luyện qua ?" An Kỳ nhịn hỏi.
Dương Kim Hoa đắc ý hất đầu: "Năm xưa trong nhà nghèo khó, nhà nào mà chẳng nữ nhân việc như nam nhân, nam nhân việc như trâu bò? Chỉ hình nhỏ bé như con, chẳng việc gì cũng . À ừm... con vô dụng ... Vậy thì, con cứ bên cạnh đỡ bao tải , con hái chút đó chẳng thấm ."
An Kỳ tỏ lòng kính trọng, đây nào đại cô tỷ, đây rõ ràng là nữ võ thần của giới ngải cứu mà! Nàng sung sướng nhàn nhã, bên cạnh đỡ bao tải đựng ngải cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-15.html.]
lúc ba đang hái hăng say, Dương Liễu đột nhiên ôm Dật An xuất hiện chân núi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "nãi nãi! Dật An cứ đòi tìm !"
An Kỳ định tới, đột nhiên thấy một trận "ong ong" vang lên. Nàng đầu , hồn vía lên mây – Dương lão thái cẩn thận chọc một tổ ong vò vẽ, đàn ong đen sì đang đổ ồ ạt!
"Chạy !" An Kỳ kêu to một tiếng, túm lấy bao tải lao xuống núi.
Dương lão thái bình tĩnh đến lạ, nàng một tay giật khăn đội đầu xuống, vẫy trong trung thu hút đàn ong: "Kim Hoa! Đưa tức phụ Hạo Tử và đứa trẻ !"
Dương Kim Hoa hai lời, một tay kéo bao tải đựng ngải cứu, một tay kéo An Kỳ mà chạy. Điều đáng khâm phục là, đường chạy trốn, nàng còn quên tiện tay giật nốt mảnh đất ngải cứu cuối cùng.
An Kỳ đầu thấy bóng dáng dũng cảm đoạn hậu của Dương lão thái, cảm động suýt nữa thành tiếng – nếu lão thái thái chạy c.h.ử.i "lũ ong c.h.ế.t tiệt" thì sẽ cảm động hơn nữa.
Ba lăn bò chạy xuống chân núi, ai nấy đều đầu bù tóc rối. Khăn đội đầu của Dương lão thái trở thành chiến lợi phẩm của đàn ong, trong búi tóc của Dương Kim Hoa cắm vài cọng ngải cứu, ống quần của An Kỳ cào rách một lỗ lớn từ lúc nào.
Thảm hại nhất là Dương Liễu, Dật An lưng nàng tè lúc nào, vẽ lên lưng nàng một bức "bản đồ".
"Dương, Dật, An!" Dương Liễu nghiến răng nghiến lợi xách lên.
Tiểu Dật An vô tội chớp chớp đôi mắt, đột nhiên thò tay túi Dương Liễu móc một thứ – là cây kẹo mút trong gian! Hóa thằng nhóc trộm từ lúc nào.
"Kẹo!" Dật An giọng non nớt giơ chiến lợi phẩm lên.
Dương Liễu định nổi giận, đột nhiên nhãn cầu đảo một vòng trêu chọc nó: "Cho ăn một miếng, sẽ mách nương con trộm kẹo."
Thằng nhóc hơn một tuổi rõ ràng đối thủ của tỷ tỷ, ngoan ngoãn giao cây kẹo mút . Hai tỷ cứ thế đạt thành "thỏa thuận chia của".
Trên đường về thôn, Dương lão thái hiên ngang đầu, lưng vác một bao tải đầy ngải cứu, trông hệt như một vị tướng quân thắng trận trở về. Có thôn dân tò mò hỏi: "Dương thẩm, đây là gặp chuyện gì ?"
Gà Mái Leo Núi
Dương lão thái hất đầu (động tác giống hệt Dương Kim Hoa): "Không gì! Hái chút ngải cứu xà phòng!"
Thôn dân ba trông t.h.ả.m hại như , khẽ thì thầm: "Không còn tưởng gặp sơn tặc nữa... Xà phòng là cái gì? Có là bồ kết ?"
"Không , thần thần bí bí."
"Gần đây nhà lão Dương liên tục hai ngày bay mùi mỡ heo thơm lừng, đang ở nhà chiên mỡ heo ."
"Chiên mỡ heo mà chiên hai ngày ? Có món gì ngon để bồi bổ cho Dương An Thị ?"
"Ngươi thấy khả năng ? Bây giờ nhà nhà lương thực đều đủ ăn, nhà nào mà chẳng trộn cám mì mà ăn? Còn bồi bổ thể nữa!"
"Đợi tối, nhà bọn họ dò hỏi xem ."
Người cổ đại nhiều hình thức giải trí, nên chuyện lê đôi mách trở thành thú tiêu khiển lớn nhất.
An Kỳ lén lút lưng Dương lão thái – vẫn còn hai con ong mật kiên cường bám chặt ở đó, lẽ nào bà thấy đau?
Chiều hôm đó, nhà họ Dương thoảng mùi mỡ heo và mùi ngải cứu nồng nàn.
An Kỳ chỉ huy tất cả phụ nữ trong nhà nấu nước ngải cứu, Dương lão đầu cũng kéo bếp giúp đốt lửa, tiểu Dật An giường đất trong nhà chuyên tâm l.i.ế.m kẹo mút – Dương Liễu dùng cái để mua chuộc nó một mỹ nam tử yên tĩnh.
"Ngày mai thể ba trăm bánh xà phòng ngải cứu," An Kỳ tính toán, "Thêm tinh dầu còn ..."
Nàng xong, Dương Kim Hoa cắt ngang: "Làm nhiều hơn nữa ! Ta hẹn với bà chủ tiệm vải ngày mai gặp mặt, nàng sẽ giới thiệu mấy quản sự nương tử của các nhà đại hộ đến!"
An Kỳ ngạc nhiên đại cô tỷ – mạng lưới tiêu thụ mở rộng quá nhanh ! Hôm qua chẳng nàng còn cãi với bà chủ tiệm vải ? Xem vẫn là đ.á.n.h giá thấp nàng .