Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:53:12
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phân hồng
Huyện lệnh phu nhân bất ngờ An Kỳ một cái, từ cửa sổ đưa một chiếc thiệp mời thoang thoảng mùi thơm cho nàng, : “Ngươi quả là một đứa trẻ hiểu chuyện. Đã , mồng tám tháng , tổ chức một tiệc sen, ngươi hãy đến phủ chơi, nhớ mang theo nhiều tinh dầu xà phòng. Ta còn vài tỷ chiêm ngưỡng vật hiếm lạ của ngươi.”
An Kỳ vội vàng hành lễ đáp lời, trong lòng thầm vui mừng, thể trèo cao huyện lệnh phu nhân, nhất định sẽ bán nhiều tinh dầu xà phòng hơn, rằng thứ lợi nhuận cao nhất chính là tinh dầu xà phòng .
Đợi kiệu khuất, Dương Kim Hoa túm chặt lấy nàng: “Ngươi điên ? Hai bánh đó đáng bốn trăm văn lận! Mua bao nhiêu thịt heo!”
“Đại tỷ,” An Kỳ đầy ẩn ý, “Đây gọi là đầu tư. Một cái đùi của huyện lệnh phu nhân, đáng giá hơn một ngàn bánh xà phòng đó.”
Dương Kim Hoa nửa hiểu nửa , nhưng túi tiền căng phồng, cuối cùng cũng im miệng, gì nữa.
Lúc hoàng hôn, hai trăm hai mươi bánh xà phòng mà họ mang theo bán sạch. An Kỳ nhấc nhấc túi tiền, thật sự quá nặng, xách nổi, cần đổi thành bạc mới .
“Đi thôi! Đến ngân hàng!” An Kỳ hào sảng phất tay.
Dương Kim Hoa hiếm khi phản đối, ngược còn chủ động giúp thu dọn sạp hàng. Trên đường đến ngân hàng, nàng đột nhiên bắt chuyện với An Kỳ: “Cái đó... ngày mai còn đến bán ?”
An Kỳ ánh mắt mong chờ của đại cô tỷ, kìm : “Đến! tiên nhanh chóng một lô hàng mới.”
“Ta giúp ngươi! Thiếu gì cứ với !” Dương Kim Hoa buột miệng , lập tức nhận quá tích cực, vội vàng bổ sung: “...Lần chia bao nhiêu tiền?”
Dương Liễu một bên trộm, An Kỳ véo nhẹ lòng bàn tay. Hai con ngầm hiểu ý , kẻ tử thù ngày nào, giờ thành đối tác bán hàng trung thành nhất. Sự đổi còn kỳ diệu hơn cả hiệu quả tẩy rửa của xà phòng.
“Đại tỷ, tiền bạc nên lộ liễu, chúng về nhà .” An Kỳ nháy mắt với Dương Kim Hoa, Dương Kim Hoa dù ngốc nghếch nhưng cũng lập tức hiểu ý An Kỳ, vội vàng im lặng.
Ba đến ngân hàng đổi mười lạng bạc nén nguyên vẹn, sáu lạng bạc vụn, và sáu trăm văn tiền đồng đổi, đủ để mua thức ăn và đồ dùng.
Sau khi đổi bạc xong, mấy đến tiệm thịt mua hai cân thịt nạc tốn hai mươi lăm văn, mua hai mươi cân mỡ heo tốn ba trăm hai mươi văn, hai lá lách heo tốn mười lăm văn, tổng cộng ba trăm sáu mươi văn. An Kỳ thấy quầy mấy khúc xương heo, ông chủ tiệm thịt thấy nàng mua nhiều nên tặng nàng hai khúc.
Họ đến tiệm gạo, mua mười cân bột mì trắng, mười cân gạo tẻ, hai cân kê. Vì nhà bột mì đen nên mua thêm. Lại mua mười cân muối tinh tổng cộng tốn hai trăm văn. Bây giờ trong tay ngoài bạc chỉ còn bốn mươi văn tiền đồng. An Kỳ quyết định mua mười ba cái bánh bao thịt ba văn một cái, Dương Liễu một cái, nàng hai cái, Dương Kim Hoa ba cái, còn mang về cho Dương lão đầu, Dương lão thái, và cả đứa nhi tử đáng yêu mà nàng ‘nhặt’ .
Nắng trưa gay gắt, ba cõng giỏ đường về thôn, bóng đổ dài ngoẵng. Đương nhiên, gạo, bột mì, muối nặng nhất đều trong giỏ của Dương Kim Hoa, bánh bao thịt của nàng tự nhiên mà , ăn thì việc.
Trong giỏ của nàng chỉ hai mươi cân mỡ heo, trong giỏ của Dương Liễu đựng bảy cái bánh bao thịt. An Kỳ sờ túi tiền căng phồng, trong lòng bắt đầu tính toán kế hoạch sản xuất cho ngày mai, và cả... cách đối phó với tiệc của huyện lệnh phu nhân.
Còn ở cửa Dương gia thôn, Dương lão thái ôm Dương Dật An ngóng trông từ lâu . Bà sợ xà phòng bán , bữa trưa xong liền ôm đứa bé ở cửa thôn chờ. Cuối cùng cũng đợi bóng dáng ba tiến thôn.
“Thế nào? Dễ bán ? Lần đầu chắc chắn dễ bán, cũng đừng nản lòng, kiếm đủ miếng ăn là , trông mong các ngươi phát tài lớn!” Dương lão thái thấy trong giỏ của họ đầy đồ, tưởng là xà phòng bán mang về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-14.html.]
"Nương, gì chứ? Không đủ bán chứ, hôm nay còn thêm nữa, lát nữa con lên núi hái ngải cứu đây!” Dương Kim Hoa lanh lảnh .
Dương lão thái nghi ngờ nhầm, “Cái gì? Bán hết ? Còn đủ bán nữa ư?”
“Chẳng ? Mau về nhà , con mệt c.h.ế.t ! Mấy thứ gạo, bột mì, muối nặng quá.” Dương Kim Hoa thèm để ý đến Dương lão thái, bước nhanh về nhà.
Dương lão thái chỉ thể một nữa An Kỳ để xác nhận, thấy An Kỳ gật đầu, Dương lão thái lập tức vui mừng khôn xiết, “Về nhà thôi, các ngươi chắc chắn đói , nấu cơm xong , về nhà là thể ăn.”
"Nương, chúng con ăn , còn mang bánh bao thịt về cho cha nữa, vẫn còn nóng hổi đó!” An Kỳ một thời gian suy nghĩ quyết định tạm thời chấp nhận gia đình họ Dương. Mặc dù họ gián tiếp hại c.h.ế.t Dương An Thị, nhưng đối với nàng, dù quyền Dương An Thị tha thứ cho họ, song để nàng và nữ nhi sống , nàng chỉ thể coi họ như những lạ đầu tiếp xúc.
Nếu họ thực sự là những kẻ lòng độc ác, nàng sẽ ngại tìm cơ hội thoát khỏi họ, tự lập. Nàng hiện tại còn ở đây là xem Dương Hạo đang lính là chồng nàng, Dương Hạo xuyên , cũng thể nhân thời gian để khảo sát họ.
Tối hôm đó, thịt và xương mang về đều ăn, Dương lão đầu và Dương lão thái ăn bánh bao thịt, ngay cả Dương Dật An cũng ăn nửa cái. Mọi ăn xong đều miệng đầy dầu mỡ, lòng thỏa mãn, mấy ngày nay là những ngày nhà họ Dương ăn uống ngon nhất!
“Kính mời các vị cổ đông chú ý, bây giờ chúng sẽ tổ chức hội nghị phân chia lợi nhuận thứ nhất!”
An Kỳ đợi mấy ăn hết bánh bao, trịnh trọng gõ gõ bát cơm, thu hút sự chú ý của cả nhà. Nàng từ trong lòng móc mấy thỏi bạc, xếp thành một hàng bàn.
Dương lão đầu trừng lớn mắt chằm chằm những thỏi bạc, râu mép giật giật: “Đây... đây là gì? Đây là bạc mà các ngươi bán xà phòng ? Sao thể nhiều đến ?”
“ ! Bây giờ bắt đầu phát tiền đây!” An Kỳ cầm lấy thỏi bạc đầu tiên, “Tổng cộng là mười sáu lạng bạc, cha, đây là của cha và , tổng cộng một lạng bạc.”
Gà Mái Leo Núi
“Bao, bao nhiêu?” Tay Dương lão đầu như đột nhiên mắc bệnh Parkinson, run rẩy suýt chút nữa giữ nổi thỏi bạc.
Dương lão thái động tác nhanh nhẹn hơn nhiều, một tay giật lấy thỏi bạc, lập tức dùng răng c.ắ.n một cái, “ là bạc thật!”
“Đại tỷ,” An Kỳ cầm lấy một thỏi bạc, “Đây là một lạng bạc, phần chia của tỷ.”
Vẻ mặt Dương Kim Hoa như giáng một đ.ấ.m thẳng mặt. Nàng máy móc nhận lấy bạc, đột nhiên một động tác giống hệt Dương lão thái, vồ lấy bạc nhét miệng, c.ắ.n mạnh.
“Ai da!” Dương Kim Hoa ôm miệng, nước mắt suýt nữa trào , “Thật, thật là...”
An Kỳ suýt bật thành tiếng: "Đại tỷ, tiền đương nhiên là thật, chẳng lẽ còn đưa tiền giả cho tỷ ?"
"Ta, chỉ thử chút thôi..." Dương Kim Hoa ngượng nghịu lau nước miếng đồng tiền đồng, đôi mắt sáng rực như hai ngọn đèn lồng nhỏ.
"Vốn dĩ các ngươi chia một thành, là một lạng sáu tiền, nhưng tiếp theo còn mua nguyên liệu thô, nên tạm thời cứ chia một lạng. Lần chia là để các ngươi thấy việc buôn bán hái tiền, mỗi tháng sẽ chia một . Nếu ngày nào cũng chia thì quá phiền phức, chúng dồn sức công việc, mới kiếm nhiều tiền hơn." An Kỳ một phen khích lệ động viên, bắt đầu vẽ viễn cảnh lớn lao... ừm... ... là về tương lai mới đúng.
"Ta chuẩn nhân cơ hội , đ.á.n.h tiếng để tạo danh tiếng, như sẽ bán càng ngày càng nhiều. Chẳng mấy tháng, chúng sẽ kiếm đủ tiền để xây nhà gạch ngói. Khi đó, mỗi chúng thể một căn phòng riêng, đại tỷ cũng thể tự lập nữ hộ, tự xây nhà chiêu rể, sẽ còn lo lắng nam nhân đ.á.n.h đập tỷ nữa!"