Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:53:11
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xà phòng bán đắt như tôm tươi

 

Thật nào phu nhân Kinh thành nào dùng qua, chỉ là An Kỳ cho thêm vài giọt tinh dầu oải hương từ phòng tắm trong gian . tiểu nương tử ngửi thấy mùi hương đó, lập tức thể rời chân.

 

"Ta hai khối!" Nàng thể da, tay móc túi tiền hề do dự.

 

Dương Kim Hoa một bên mà mắt rớt ngoài – bốn trăm văn tiền! Cứ thế dễ dàng tay ?

 

Cùng với đơn hàng đầu tiên giao dịch, vây xem ngày càng đông. Dương Liễu phụ trách cắt mẫu thử, phát hàng và lấy nước. An Kỳ phụ trách thu tiền, còn Dương Kim Hoa… Dương Kim Hoa một bên phụ trách kinh ngạc, quên mất đến đây gì.

 

Gà Mái Leo Núi

“Đại tỷ! Đừng sững đó nữa! Giờ ăn thuận lợi, cần ngươi chim mồi nữa ,” An Kỳ nhét mấy khối xà phòng ngải cứu tay nàng , nhỏ giọng , “Ngươi phía cửa tiệm vải rao hàng, cứ thể trị ngứa da!”

 

Dương Kim Hoa định từ chối, An Kỳ bổ sung thêm một câu: “Chúng mang đến nhiều thế , mau chóng bán hết , bán hết sẽ mua thịt cho ngươi ăn!”

 

Dương Kim Hoa hai lời, chộp lấy xà phòng liền lao thẳng đến tiệm vải.

 

Vào giữa trưa, quầy hàng đông nghịt . An Kỳ đành để Dương Liễu biểu diễn “màn rửa tay bằng xà phòng” ngay tại chỗ – cô bé rửa đôi tay lấm lem bùn đất sạch trắng tinh tươm, hiệu quả tức thì.

 

"Ta năm khối xà phòng bình dân!"

 

"Xà phòng ngải cứu lấy mười khối!"

 

"Xà phòng tinh dầu còn ?"

 

Tiền đồng cứ thế ào ào rơi túi tiền, xà phòng trong giỏ vơi hơn một nửa. An Kỳ thu tiền đến mỏi nhừ tay, trong lòng thầm cảm ơn những công ty ma quỷ kiếp ép nàng học thuộc các bài thuyết trình bán hàng.

 

lúc việc ăn đang thuận lợi, đám đông đột nhiên im lặng, tự động tách một con đường. Một đàn ông trung niên mặc áo bào lụa, râu dê bước thong thả, phía hai gia đinh theo hầu.

 

“Triệu lão gia đến !” Có nhỏ giọng thì thầm.

 

“Triệu lão gia là phú hộ giàu nhất huyện thành mà, ông đến đây gì?”

 

“Chẳng lẽ cũng đến mua xà phòng?”

 

“Người giàu nhất còn tự giặt giũ ?”

 

“Thế cũng rửa mặt chứ? Chẳng vẫn còn tinh dầu xà phòng đó ?”

 

“Có lý!”

 

An Kỳ thấy những lời bàn tán của , lập tức hiểu , đây là gặp kẻ thống trị địa phương .

 

Triệu lão gia đến sạp hàng, cầm lên một khối tinh dầu xà phòng ngửi ngửi, híp mắt : “Tiểu nương tử, phương t.h.u.ố.c từ ?”

 

An Kỳ kiêu hèn: “Bẩm lão gia, là bí phương gia truyền.”

 

“Ồ?” Triệu lão gia vuốt vuốt râu, “Làm ăn ở huyện thành, hỏi qua ý của bổn lão gia ?”

 

An Kỳ trong lòng thót một cái, đây là thu tiền bảo kê đây mà! nàng ngoài mặt lộ vẻ gì, ngược mắt đảo một vòng, : “ là tiểu phụ nhân đang định thỉnh giáo lão gia đây. Tiểu phụ nhân tìm một nhà bao tiêu, lão gia hứng thú ?”

 

Triệu lão gia rõ ràng ngờ đến nước cờ , cau mày sững sờ một lát: “Bao tiêu?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-13.html.]

“Chính .” An Kỳ thẳng lưng, mời Triệu lão gia cùng tiểu tư bên cạnh đến chỗ trống gần đó, “Triệu lão gia, chi bằng chúng sang bên bàn bạc thì ?”

 

“Được!” Triệu lão gia đang xem tiểu phụ nhân rốt cuộc ý đồ gì, liền theo nàng sang bên cạnh. Dương Liễu nhanh chóng thế chỗ An Kỳ, tiếp tục bán xà phòng.

 

“Bao tiêu nghĩa là, mỗi tháng ngài sẽ nhập hàng tối thiểu một ngàn bánh, trong huyện thành chỉ cung cấp riêng cho nhà ngài. Tinh dầu xà phòng bán cho ngài một trăm tám mươi văn một bánh, xà phòng ngải cứu tám mươi văn một bánh, xà phòng bình dân hai mươi văn một bánh. Ngài cũng thấy xà phòng của đến mức nào , giấu gì ngài, còn xà phòng hương hoa tinh tế hơn, loại xà phòng đó những tiền yêu thích, tuyệt đối sẽ là sản phẩm bán chạy nhất...”

 

Một loạt thuật ngữ thương mại hiện đại khiến Triệu lão gia ngây . Hắn nghi ngờ đ.á.n.h giá An Kỳ: “Tiểu nương tử hiểu thật ít. Không lệnh tôn là...”

 

An Kỳ cố ý lấp lửng: “Phụ những năm đầu cũng từng kinh doanh, chút giao tình với Châu chưởng quỹ ở tỉnh thành.” Đây là bịa đặt, nhưng sắc mặt Triệu lão gia lập tức trở nên thận trọng.

 

“Thì .” Thái độ của Triệu lão gia rõ ràng cung kính hơn vài phần, “Vậy việc bao tiêu ...”

 

“Đừng vội.” An Kỳ giả bộ thâm sâu, “Triệu lão gia nếu hứng thú, ngày mai thể phái đến Dương gia thôn bàn bạc chi tiết. Bàn bạc xong chúng thể ký khế ước, hôm nay tiểu phụ nhân còn chăm sóc việc buôn bán.”

 

Triệu lão gia khí thế ‘khách chủ’ dọa cho choáng váng, suy nghĩ một hồi, mà gật đầu dẫn gia đinh mất. Dân chúng vây xem thấy , càng cảm thấy An Kỳ lai lịch sâu xa, tranh mua càng thêm điên cuồng.

 

“Nương, thật là thần kỳ quá !” Dương Liễu nhỏ giọng kinh ngạc, “Châu chưởng quỹ là ai ?”

 

“Trời mới .” An Kỳ nhe răng , “Dù cũng thể tỉnh thành điều tra .”

 

Dương Kim Hoa mồ hôi đầm đìa chen chúc trở về, đổ túi tiền mặt An Kỳ: “Bán hết ! Khi nào mua thịt?”

 

“Đợi bán hết xà phòng , chúng sẽ mua, đại tỷ cố gắng thêm chút nữa.” An Kỳ híp mắt , “Chiều nay chúng trở về thêm một ít xà phòng, đến lúc đó ngày nào cũng thịt ăn, thế nào?”

 

Dương Kim Hoa hai lời, cầm gáo múc nước uống một lớn, xắn tay áo: “Đợi đó! Lão nương sẽ mang cả phố về cho ngươi!”

 

Việc buôn bán đó càng trở nên bùng nổ. Dương Kim Hoa thả lỏng bản , chặn mỗi một phụ nữ trông vẻ tiền ở đầu phố, thao thao bất tuyệt thổi phồng công hiệu của xà phòng. Thậm chí ngại cãi vã với bà chủ tiệm vải đuổi nàng khỏi cửa ngay phố, chỉ để chứng minh rằng làn da tệ hại của đối phương là vì dùng xà phòng “Dương Liễu bài”.

 

“Mặt ngươi thô ráp đến mức thể mài d.a.o ! Dùng thử xà phòng ngải cứu ! Đáng thương !” Giọng lớn của Dương Kim Hoa truyền khắp nửa con phố.

 

Bà chủ tiệm vải tức đến giậm chân, mà móc tiền mua hai bánh tinh dầu xà phòng, chỉ để chứng minh làn da tệ.

 

An Kỳ và Dương Liễu một bên xem mà há hốc mồm. Đây là bán hàng? Đây là nghệ thuật hành vi mà!

 

lúc cảnh tượng đang vô cùng náo nhiệt, một tiếng chiêng trống vang lên. Đám đông tản , một chiếc kiệu bốn khiêng tiến về phía sạp hàng. Rèm kiệu vén lên, lộ một khuôn mặt tròn trang điểm tinh xảo.

 

“Đây là bán cái gì? Mùi thơm thật dễ chịu.” Vị quý phụ nhân hỏi.

 

Bên cạnh lập tức thì thầm nhỏ giọng: “Là huyện lệnh phu nhân!”

 

“Xà phòng thơm thu hút cả huyện lệnh phu nhân đến !”

 

“Xà phòng chắc chắn là dành cho tiền, mua thêm hai bánh!”

 

“Vậy cũng mua thêm hai bánh!”

 

An Kỳ trong lòng thót một cái, huyện lệnh phu nhân? Trong nháy mắt, nàng trăm mối suy nghĩ, thấy kiệu dừng , vội vàng gói nốt hai bánh tinh dầu xà phòng cuối cùng: “Huyện lệnh phu nhân an hảo! Tiểu phụ nhân là bán xà phòng thơm, đây là xà phòng rửa mặt đặc chế do tiểu nữ tử dùng bí phương gia truyền trộn với hương liệu Tây Vực mà thành. Dùng nó rửa mặt sẽ khiến da dẻ săn chắc mịn màng, trắng nõn tinh tế, chỉ còn hai bánh cuối cùng, đặc biệt dâng tặng phu nhân.”

 

Huyện lệnh phu nhân cầm lấy ngửi ngửi, mắt sáng rỡ: “Quả nhiên tầm thường. Gói hết .”

 

Dương Kim Hoa định giá, An Kỳ nhanh miệng : “Phu nhân thích là phúc khí của tiểu phụ nhân. Hai bánh xin tặng phu nhân, lấy tiền.”

 

 

Loading...