Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Ta Làm Giàu Ở Cổ Đại - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:53:10
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây cũng quá ngon !
Trừ An Kỳ và Dương Liễu, những khác đều ăn như gió cuốn mây tan. Ngay khi c.ắ.n miếng đầu tiên, hương vị ngọt lành tràn ngập khoang miệng, thể ngon đến thế?
Rau sam tươi non, tóp mỡ heo thơm mềm quyện với các loại gia vị hiện đại, dù lớp vỏ ngoài là bột đen, thì đây vẫn là chiếc bánh chẻo ngon nhất mà bọn họ từng ăn trong đời.
Mấy ăn như gió cuốn mây tan, mỗi miếng một cái, nhanh ăn xong. Dương Kim Hoa vẫn còn thòm thèm chằm chằm bánh chẻo trong bát An Kỳ.
Lúc , An Kỳ đang dùng đũa gạt vỏ bánh chẻo để tản nhiệt, từng chút từng chút một đút cho Dương Dật An ăn. Dương Dật An cũng ăn vui vẻ, chẳng mấy chốc một cái bánh chẻo bụng.
Gà Mái Leo Núi
Dương lão đầu trừng mắt Dương Kim Hoa, “Nhìn gì mà ? Bánh chẻo trong bát tức ngươi còn bằng một nửa trong bát ngươi, bánh chẻo ngon thế , ăn chút là , còn ăn no thật ư? Lui một bên !”
An Kỳ lời của Dương lão đầu cho kinh ngạc. Dương Kim Hoa mười tám cái bánh chẻo, Dương lão đầu hai mươi cái bánh chẻo, mà bọn họ vẫn ăn no? Ở hiện đại nàng thường ăn mười cái là no . Ồ! ! Người cổ đại thiếu dầu mỡ, khẩu phần ăn lớn.
Thế là nàng cất tiếng: “Đại tỷ, buổi chiều ngươi đào thêm một ít rau sam, tóp mỡ heo vẫn còn một ít, tối nay chúng bánh bao ăn, nhiều một chút, chắc chắn sẽ no.”
Dương lão đầu và Dương lão thái xong mắt sáng rỡ, Dương Kim Hoa càng thêm phấn chấn, “Ta lát nữa sẽ đào, đào nhiều một chút, buổi tối ngươi nhiều một chút nhé. Ngươi đây nấu cơm cũng ngon thế ? Sao ngon đến ?”
“Chắc chắn là do tóp mỡ heo ngon thôi, tóp mỡ heo gì cũng ngon!” An Kỳ tùy tiện bịa một lý do. Bên trong nước tương hảo hạng và bột ngọt, mà ngon cho ?
“Đây còn kiếm tiền mà ăn hai bữa thịt ! Hạo tử tức phụ, xà phòng của ngươi thật sự thể kiếm tiền ?” Dương lão đầu ăn no , bắt đầu nhớ đến năm trăm văn tiền của .
“Cha, yên tâm, hôm nay xong, ngày mai sẽ mang huyện thành bán, chắc chắn sẽ kiếm tiền.” An Kỳ tự tin cam đoan, Dương lão đầu an tâm một nửa, thấy tiền thì lòng ông vẫn thể yên !
An Kỳ đút nhi tử thong thả ăn bánh chẻo, nguyên liệu cổ đại đúng là tươi ngon! Chiếc bánh chẻo bột đen vẫn ngon.
Dương Liễu bên dùng đũa nghịch bánh chẻo chỉ ăn hai cái vỏ bánh. Con bé nhíu mày nhỏ giọng than thở với An Kỳ, “Nương, con thích ăn cái tóp mỡ heo .”
An Kỳ cũng ghé sát gần con bé, nhỏ giọng : “Không thích ăn thì , bánh bao nhân thịt bò bột trắng trong gian cho con , lát nữa sẽ nấu cho con. Con qua đút , thì thích ăn bánh chẻo .”
Dương Liễu xong liền vui vẻ, nhận lấy nhiệm vụ đút , để nương thể thoải mái thưởng thức món ngon. Cảnh lọt mắt Dương lão đầu và Dương lão thái, một cách hiểu khác. Cô Tôn nữ thương ăn đủ, nên nhường bánh chẻo cho ăn, để thể ăn no.
Dương lão đầu và Dương lão thái , mặt nóng bừng, chính họ còn nghĩ đến việc đút cho tôn nhi một cái bánh chẻo nào, chỉ lo ăn phần , chủ yếu là vì bánh chẻo hôm nay quá ngon.
“Lão thái bà, Đại Nha… … Dương Liễu cũng lớn , thể trông , mấy việc lặt vặt của con bé cứ để ngươi . Việc đồng áng thì coi, cứ để Hạo tử tức phụ ở nhà xà phòng kiếm tiền .” Dương lão đầu ho khan một tiếng mang tính chiến thuật, dặn dò Dương lão thái.
“Ừm, con bé Dương Liễu nhớ là thêu thùa, đôi tay đó chăm sóc một chút, thì cứ ở trong nhà trông Cẩu Đản… … Dật An, thêu thùa thôi cũng , còn thể kiếm vài đồng tiêu vặt.”
An Kỳ và Dương Liễu ngờ rằng một hành động vô ý của khiến Dương Liễu cần việc nặng nữa, nhưng Dương Liễu thêu thùa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mang-theo-khong-gian-ca-nha-ta-lam-giau-o-co-dai/chuong-12.html.]
Dưới sự cám dỗ của bánh bao tóp mỡ heo, Dương Kim Hoa buổi chiều đặc biệt hăng hái việc. Khi cơ thể mệt mỏi, miệng nàng cũng còn lải nhải nhiều nữa, thế là buổi chiều hôm đó trôi qua thật vui vẻ. Trong hai ngày, họ 200 khối xà phòng bình dân, 200 khối xà phòng ngải cứu và 20 khối xà phòng tinh dầu. Một miếng cắt đều, thừa thì coi như mẫu thử.
Ngày hôm .
"Nương, chắc chắn cách hiệu quả chứ?"
Dương Liễu những khối xà phòng phân loại và đóng gói cẩn thận mặt, khóe miệng khẽ co giật.
An Kỳ đang dùng giấy dầu mua ở trấn cắt nhỏ , gói từng khối xà phòng. Tùy theo cách gói mà chúng chia thành "Xà phòng tinh dầu quý tộc", "Xà phòng dưỡng sinh ngải cứu", "Xà phòng giặt bình dân".
"Đương nhiên!" An Kỳ ngẩng đầu lên, "Đây gọi là phân khúc thị trường. Cao cấp, trung cấp, thấp cấp đều nắm bắt, bỏ qua dù chỉ một đồng tiền!"
Dương Kim Hoa một bên lạnh lùng quan sát, mũi hừ khẽ: "Làm trò thần bí! Một khối xà phòng còn gói ..."
An Kỳ để ý đến lời châm chọc của nàng , tiếp tục giải thích chiến lược tiếp thị: "Xà phòng tinh dầu định giá hai trăm văn, xà phòng ngải cứu một trăm văn, xà phòng bình dân ba mươi văn. Dương Liễu phụ trách rao hàng, còn đại tỷ ngươi..."
"Ta gì?" Dương Kim Hoa cảnh giác trợn mắt.
"Ngươi chim mồi." An Kỳ bí ẩn.
Chợ huyện sáng sớm tấp nập qua . An Kỳ chọn một vị trí gần tiệm lụa để bày quầy hàng – nơi đây thường nhiều phụ nữ chút tiền nhàn rỗi. Nàng trải tấm vải thô , xếp xà phòng theo cấp bậc, còn đặc biệt đặt xà phòng tinh dầu ở vị trí dễ thấy nhất.
"Kẻ qua đừng bỏ lỡ! Bí phương cung đình, y thuật ngự y truyền thừa! Dùng thử miễn phí! Thử mua !" Dương Liễu kéo giọng rao, thu hút vài ánh mắt tò mò. Đây là lời thoại nương nàng dạy.
Quả nhiên vây , đúng là dù là hiện đại cổ đại, hễ thấy miễn phí là sẽ cảm thấy đến xem thử thì thiệt thòi. Một bà thím mặc áo vải bông nhỏ, xách giỏ rau hoài nghi hỏi: "Thật sự cần tiền ?"
"Đại nương thử xem!" An Kỳ cắt một miếng xà phòng bình dân nhỏ đưa qua, "Rửa tay rửa mặt đều !"
Bà thím bán tín bán nghi xoa xoa tay, đột nhiên mắt sáng lên: "Chà! Trơn hơn bồ kết nhiều!"
Người vây xem dần đông hơn, An Kỳ cắt một khối xà phòng thành mấy chục miếng nhỏ, mỗi một miếng để dùng thử. Nàng tranh thủ lúc vây dùng thử để tung hoạt động khuyến mãi: "Khuyến mãi hôm nay! Mua ba tặng một! Mua xà phòng tinh dầu tặng xà phòng ngải cứu!"
Người cổ đại từng thấy loại thủ đoạn tiếp thị ? Lập tức xôn xao bàn tán.
“Mua ba tặng một, chẳng là kiếm lời trắng ?” “ ! Xà phòng ngờ đến !”
Một nàng dâu mặc áo lụa tiến gần hỏi: "Cái... cái xà phòng tinh dầu thật sự đáng hai trăm văn ?"
“Vị tiểu nương tử thật mắt !” An Kỳ lập tức cầm một khối xà phòng tinh dầu lên. Tiểu nương tử ăn mặc lụa là, là chịu chi tiền, “Người ngửi thử xem, hương thơm ! Chất lượng ! Các phu nhân tiểu thư ở Kinh thành đều dùng loại ! Hơn nữa dùng xà phòng tinh dầu rửa mặt còn giúp da dẻ mịn màng hơn, nổi mụn, da như trứng gà bóc !”